Khuynh Thành đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, hắn ít nhiều có chút quá mức đơn thuần, đơn thuần cho rằng chỉ cần vẫn không rời khỏi sư môn thì có thể không bước chân vào giang hồ.
So với mình, Khuynh Thành luôn cho rằng đồ đệ của mình thông minh hơn mình rất nhiều. Mặc dù rất nhiều chuyện y không nói, nhưng hắn cũng có thể đoán được. Khuynh Thành biết Nguyệt Xuất Vân đối với bất kỳ ai cũng có sự cảnh giác, nhưng chỉ khi ở trước mặt nàng, y mới không có bất kỳ phòng bị nào.
Cái gọi là cao thủ đệ nhất thiên hạ không phải là người có võ công đệ nhất thiên hạ, hay người vô địch trong đơn đấu, mà là chỉ cần có sự tồn tại của hắn, sẽ không có bất kỳ ai dám ra tay với hắn. Vô địch trong đơn đấu chỉ là vũ phu. Khiến cho tất cả mọi người mất đi sự tự tin để ra tay, mới có thể xưng là cao thủ.
Lời này là Nguyệt Xuất Vân nói, và Khuynh Thành cũng hiểu rõ ý tứ của y. Bây giờ giang hồ muốn không bị cuốn vào hiển nhiên là không thể, vì vậy chỉ có từ nơi này bước ra đi, ở chốn giang hồ gió nổi mây vần tranh chấp một vị trí, Phượng Minh Các mới có thể được một lát an bình.
Y muốn trở thành cao thủ, trở thành cao thủ có thể siêu thoát giang hồ, thậm chí tiếu ngạo giang hồ. Chỉ có như vậy, Phượng Minh Các, nơi mà y coi là thuộc về, mới có thể như trước an bình. Tương tự, chỉ có trở thành cao thủ như vậy, tương lai trên giang hồ mới sẽ không có người nào dám đối với y múa tay múa chân.
Khuynh Thành không biết suy nghĩ sau cùng của Nguyệt Xuất Vân, nhưng suy nghĩ trước đó thì hắn cực kỳ rõ ràng.
"Rõ ràng ta mới là sư phụ, kết quả lại cần ngươi đến bảo vệ, đồ đệ..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play