Bóng đêm dần buông, Vong Xuyên Môn vắng lặng trong màn đêm vô tận, cuối cùng trở nên yên tĩnh. Và trong sự yên tĩnh này, mấy bóng người lẽ ra nên đã sớm nghỉ ngơi lại không hẹn mà cùng đi đến vườn hoa bên ngoài phòng khách của Vong Xuyên Môn.
May mà xung quanh đèn đuốc sáng trưng, lúc này mới có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng đêm đen kịt như vậy.
Tiếng đàn dìu dặt lan tỏa, mang theo một luồng khí tức không tên, bao phủ toàn bộ phòng khách. Vong Xuyên Môn rất ít người hiểu về đàn, mà tiếng đàn lúc này lại đến từ phòng khách. Huống hồ một khúc đàn như vậy khiến người ta trầm mê, trong đương thời chỉ có một mình Nguyệt Xuất Vân mới có thể tấu ra một khúc nhạc động lòng người như vậy.
Những người trước mắt, tự nhiên là vì tiếng đàn mà đến. Ba con đường khác nhau, ba người khác nhau. Mãi đến khi phát hiện có người cùng mục đích với mình đến đây, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Kiếm Thập Nhị, Du Diệp Bạch, và cả Quân Vô Hà, người đã bị giam lỏng ở Vong Xuyên Môn ba năm.
“Xem ra mọi người đều vì tiếng đàn của Nguyệt tiểu ca mà đến đây. Quân cô nương, ngươi xuất thân đế vương, từ nhỏ nhất định đã học về âm luật. Không biết ngươi đánh giá tiếng đàn của Nguyệt tiểu ca thế nào?”
Kiếm Thập Nhị cười ôn hòa hỏi, Quân Vô Hà nghe vậy gật đầu, nhưng vẫn giữ im lặng, khiến người ta không đoán được nàng đang suy nghĩ gì. Chỉ là Quân Vô Hà không biết, trong giang hồ bao nhiêu cao thủ đều nghe qua cái tên Kiếm Thập Nhị của ma đạo. Dù là những nhân vật nhỏ không đủ tư cách trong giang hồ cũng biết, tính tình Kiếm Thập Nhị cao ngạo và lạnh lùng, chưa từng có ai thấy hắn lộ ra nửa phần nụ cười khi hành tẩu giang hồ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play