Ninh Nhiễm và Lục Văn Chu ngồi trong phòng khách trò chuyện khá lâu, không ai nhắc lại chuyện tối qua.
Lục Thời Ngôn ngủ dậy, thấy trên giường chỉ còn lại mình, liền cuống cuồng bật dậy, còn chưa kịp mang dép đã chạy thẳng từ phòng ngủ ra.
“Mẹ ơi...”
Thằng bé nhào vào lòng cô.
“Sao không mang dép vậy, bảo bối?”
Cô bế thằng bé lên, lau nhẹ lòng bàn chân cho con. Nền nhà tuy không bẩn lắm nhưng khá lạnh.
“Mẹ ơi, Ngôn Ngôn nằm mơ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT