Sau khi uống trộm cà phê của mẹ, Lục Thời Ngôn còn mang dép chạy vào bếp.
“Mẹ ơi, cà phê đắng thật đó.”
Thằng bé ôm lấy chân mẹ, chủ động “thú tội”.
“Không phải nói rồi là không được uống trộm sao, sao lại lén uống?”
Ninh Nhiễm nhéo má con một cái, rồi xé một miếng bánh mì nhỏ đút vào miệng con để bớt vị đắng.
“Con tưởng là ngon.”
Cô cũng hiểu, trẻ con thì tò mò là chuyện thường, có nói gì cũng không bằng để nó tự nếm thử một lần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT