Giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau, chờ khi Ngô Sở Uý tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đã nằm ở trên giường trong phòng khám. Những chuyện xảy ra vào tối qua, giờ nhớ lại trông chẳng chân thực tí nào, không phải mình đến ngả bài với anh ta ư? Mơ mơ hồ hồ kiểu gì mà thành tò te tí với người ta rồi? Tò te xong không phải đã ngủ ở chỗ anh ta ư? Quằn quại kiểu gì mà về lại đây?
Càng nghĩ càng thấy không đáng tin cậy, vội vã chạy ra ngoài hỏi Khương Tiểu Soái.
“Anh biết đêm qua tôi làm sao về được đây không?”
Khương Tiểu Soái chẳng thèm ngẩng đầu mà hỏi ngược, “Làm sao?”
"Anh không biết!" Ngô Sở Uý cứng mặt.
"Làm sao tôi biết được?" Khương Tiểu Soái thấy Ngô Sở Uý chắc chắn ngủ nhiều quá ngu người luôn rồi. “Tối qua khi tôi đi thì cậu đã ở phòng khám, sáng nay lúc tôi tới thì cậu vẫn còn ở phòng khám, cậu nói xem cậu đã làm gì? Đi ngủ đó.”
Đờ mờ!... Chẳng lẽ đã mơ một giấc mộng xuân?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT