Trên đường trở về, Nhạc Duyệt hỏi Trì Sính: “Sao hôm nay anh lại cho phép em đến đơn vị gặp anh?”
Trì Sính lái xe rất chậm, khoé mắt vẫn luôn liếc nhìn gương chiếu hậu, bóng dáng cô đơn của Ngô Sở Uý ngày càng bé dần mơ hồ dần qua tấm gương, cho đến khi y quẹo vào một cung đường khác, Trì Sính mới từ tốn lên tiếng.
“Tôi đưa cô về nhà.”
Nhạc Duyệt chẳng hiểu mô tê gì, “Anh bảo em đến gặp anh chỉ để đưa em về nhà?”
Trì Sính nhẹ nhàng xoay vô lăng, “Nhà cô khuất nẻo, xung quanh lại nhiều lưu manh, tôi không yên tâm để cô về một mình.”
Nhạc Duyệt vui như được rót mật, thuận mồm nói một câu, “Lưu manh cũng phải trốn anh.”
Một câu nói y chang được thốt ra từ hai con người khác nhau chỉ cách nhau đúng một ngày, trong tình huống chưa từng thương lượng và trao đổi. Sự ăn ý này, e chỉ có những người bên nhau bảy năm mới có thể làm được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play