Trong tiệm tạm thời không có khách, Tô Lăng mở màn hình thu ngân lên xem doanh thu hôm nay.
Số lượt tiếp đón: 40 người.
Doanh thu: 45 tệ.
“Hoa Hoa, gạo và bột này là được cung cấp không giới hạn mỗi ngày à?”
Hoa Hoa lắc cái đuôi lông mềm mại: “Hệ thống chỉ cung cấp vật tư khởi đầu, snếu au này bán hết thì ký chủ phải tự mình nhập hàng từ cửa hàng hệ thống, mức giá chênh lệch giữa giá nhập và giá bán chính là lợi nhuận của ký chủ.”
Tô Lăng bắt đầu kiểm kê hàng tồn:
Gạo trắng, tức loại gạo hảo hạng còn 45 túi, bột mì còn 49 túi, gạo cũ còn chưa đến 30 cân.
Tô Lăng mở cửa hàng trên màn hình ra, bắt đầu tìm loại gạo rẻ.
Không còn gạo cũ nữa, chỉ còn loại gạo mới giá rẻ.
Loại gạo rẻ thì không được thơm, giá nhập là một mao một cân, có thể định giá bán là hai mao.
Còn có cả bột ngô, giá nhập là sáu phân một cân, cũng có thể nhập một ít loại này về, sau đó định giá bán là một mao.
Xét theo tình hình mua hàng hôm nay, người đủ tiền mua gạo ngon vẫn còn ít, phần lớn là những người không có tiền, chỉ đủ để mua một cân gạo cũ, vì vậy Tô Lăng quyết định chỉ nhập hai loại là gạo mới giá rẻ và bột ngô.
“Ký chủ có thể xem thêm thịt đông.” Hoa Hoa nhắc.
Tô Lăng cho gạo mới và bột ngô vào giỏ hàng xong thì chuyển qua xem phần thịt.
“Thịt này là loại thịt đã đông lạnh nhiều năm rồi à?”
Hoa Hoa lắc đầu: “Không phải, là thịt tươi nhưng vừa được chuyển tới đây đã đông cứng lại rồi, vì thiết lập là mùa đông năm nay rất khắc nghiệt, nhiệt độ cực thấp, mà ngày nào cũng có tuyết rơi.”
Tô Lăng yên tâm rồi, nhìn sang mục thịt và chọn ba loại: thịt gà, thịt heo, thịt cừu. Lúc này thịt bò vẫn còn rất quý hiếm nên cô không dám chọn thịt bò ngay từ đầu.
“Hệ thống thưởng mỗi loại bao nhiêu cân?” Tô Lăng hỏi.
“Một trăm cân.”
Tô Lăng hiểu ra: “Ngày mai lên kệ ba loại: thịt gà, thịt heo, thịt cừu.”
“Rõ, ký chủ.”
Tô Lăng bắt đầu định giá: gà nguyên con ba tệ một con, thịt heo là loại ba rọi nhiều mỡ, định giá một tệ một cân, thịt cừu cũng một tệ một cân.
Sau khi định giá thịt xong, Tô Lăng nhập gạo mới và bột ngô mỗi loại một trăm cân, xác nhận địa điểm tiếp nhận là trong tiệm, tổng cộng trừ đi 16 tệ.
Còn lại 25 tệ, Tô Lăng mua thêm đường trắng, đường đỏ, muối, nước tương và các loại gia vị khác.
Ngoài ra, trời tuyết lớn thế này thì giày cao su giữ ấm chắc chắn sẽ bán được.
Giá nhập mỗi đôi giày cao su là hai tệ rưỡi, bán ra năm tệ, nhập thử bốn đôi, size từ nhỏ đến lớn, màu đỏ, nâu, xanh lam và đen để làm hàng mẫu trưng bày.
Như vậy, cô còn lại đúng 5 tệ, tạm thời giữ lại để đề phòng tình huống bất ngờ.
Chọn đồ xong, bên cạnh căn phòng xuất hiện thêm một cái kho nhỏ.
Tô Lăng vào trong lấy đường, muối, giày cao su để bày ra kệ.
Bột ngô và gạo mới thì cô để mai mới bày lên, không thì khó mà giải thích được vì sao cô lại có nhiều đến vậy, dù gì thì sự xuất hiện của cái cửa tiệm này vốn cũng đã kỳ quặc lắm rồi.
...
Việc đầu tiên khi Lý Quyên trở về điểm tập trung thanh niên trí thức chính là cất gạo cho kỹ, khóa tủ lại, sau đó cầm gói mì gói đi vào bếp.
Trong bếp, Trương Miểu Miểu đang nấu cháo đặc, Tạ Lâm Phong ngồi ở phía đối diện.
Lý Quyên vừa bước vào liền chạm mắt với hai người họ, cô hơi lúng túng: “Tôi vào nấu cơm, có thể cho tôi mượn ít nước nóng được không?”
“Trong nồi đang có nước vừa đun xong đấy.” Trương Miểu Miểu mỉm cười nói.
Lý Quyên nói lời cảm ơn xong liền lấy một cái tô sứ và một cái thau sứ ra, rồi xé gói mì gói.
Một làn hương thơm của đồ chiên lập tức lan ra, mắt Lý Quyên sáng bừng lên, cô cẩn thận lấy mì ra đặt vào tô, rồi đổ ba gói nhỏ bên trong ra.
Một túi trong suốt hình như là hành lá cắt nhỏ, một gói là bột gia vị, một gói là nước sốt.
Lý Quyên làm theo lời Tô Lăng dặn, cho tất cả vào, chế nước nóng, rồi đậy nắp lại bằng chiếc thau sứ, yên lặng chờ đợi. ( app truyện TᎽT )
“Cái này cũng mua từ cái cửa tiệm đó à?” Tạ Lâm Phong nhìn cô hỏi với vẻ mặt không biểu cảm.
Lý Quyên ngây ngốc gật đầu: “Là mặt hàng mới, gọi là mì gói, ngâm năm phút là ăn được, năm mao một gói.”
Tạ Lâm Phong nói lời cảm ơn rồi quay sang nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Trương Miểu Miểu, khoé môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
“Muốn ăn không?”
Trương Miểu Miểu gật đầu: “Ừm, tôi muốn ghé qua cái tiệm đó thử, trong tay tôi vừa hay vẫn còn phiếu tiền.”
Tạ Lâm Phong cụp mắt cười với vẻ bất đắc dĩ: “Để tôi đi mua cho, cô cứ ở nhà chờ là được, mèo ham ăn.”
Trương Miểu Miểu chống cằm, có vẻ hơi do dự.
Lý Quyên không nhịn được, lên tiếng: “Trương Miểu Miểu, cô có thể tự đi xem thử mà, cái cửa tiệm đó ấm áp lắm, mà mì gói còn có tới ba loại lận, chị chủ tiệm là phụ nữ, tính tình cũng dễ chịu lắm.”
Tạ Lâm Phong nhìn Lý Quyên với vẻ ngạc nhiên.
Trương Miểu Miểu mỉm cười cảm ơn: “Được, tôi sẽ đi.”
Lý Quyên quay mặt sang chỗ khác, không để ý đến họ nữa.
Cô từng thấy người ta yêu đương, nhưng lại chưa từng thấy ai yêu đương kiểu như vậy cả.
Con gái cũng là con người, có tay có chân, đâu phải là mèo con mà cứ ru rú trong phòng như mấy cô gái thời đại cũ bị cấm không thể ra ngoài là thế nào?
Con gái thì nên bước ra ngoài, muốn gì thì tự đi mà mua.
Năm phút trôi qua, Lý Quyên mở nắp thau sứ ra, một mùi thơm đậm đà lập tức lan tỏa khắp căn bếp.
Cô nuốt nước bọt, cẩn thận bưng tô ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm đũa lên, đầu tiên là húp một ngụm nước mì.
“Wow! Ngon quá đi mất!”
Trương Miểu Miểu nghe thấy vậy mà cũng càng thêm động lòng.
Lý Quyên thổi thổi mì, cẩn thận ăn thử một miếng.
Ừm! Ngon thật, lại còn tiện nữa!
“Trương Miểu Miểu, nếu cô muốn mua mì gói thì chúng ta đi với nhau đi, tôi cũng định mua nhiều thêm một ít để trữ.” Lý Quyên không nhịn được lại mở miệng.
Trương Miểu Miểu lập tức gật đầu: “Được!”
Cô muốn ăn!
Đợi Lý Quyên ăn xong, ba người bọn họ cùng rời khỏi bếp, về phòng lấy tiền để chuẩn bị đi mua thêm mì gói.
Cũng có vài thanh niên trí thức khác nhìn thấy liền hỏi thăm đôi câu, nhưng cuối cùng đều bị giá cả của mì gói dọa cho lùi bước, chỉ có Trương Tú là nhất quyết đòi đi theo.
Trần Lễ không nhịn được lên tiếng khuyên Lý Quyên: “Tiểu Quyên, nên tiêu tiền có chừng mực, cô xài hoang như vậy, sau này sống kiểu gì đây? Tôi nói vậy là nghĩ cho cô đấy.”
Lý Quyên đáp: “Hả? Anh chị của tôi với ba mẹ tôi đều kiếm tiền để tôi tiêu mà.”
Cô đâu có thiếu tiền.
Trần Lễ như là có hơi bất đắc dĩ, ánh mắt mang theo hàm ý rõ ràng: “Vậy sau này thì cô tính sao?”
“Sau này?”
Lý Quyên còn chưa kịp hiểu, thì Trương Tú đã lên tiếng trước.
“Ý của anh ta là, sau này cô lấy chồng rồi mà vẫn tiêu xài vung tay quá trán thế này thì không thích hợp để lo chuyện gia đình.”
Trương Tú bực Trần Lễ chết được, nhất là cái kiểu vừa mở miệng ra là đã rao giảng đạo lý như thế này, nghe mà ngứa tai vô cùng.
Lý Quyên phản ứng lại, lập tức nghiêm túc nói: “Chúng ta xuống nông thôn là để xây dựng nông thôn mới, chứ không phải để tiết kiệm tiền rồi đi lấy chồng. Sinh viên Trần, cách nghĩ này của anh không ổn chút nào.”
Trần Lễ hoảng hốt, còn chưa kịp mở miệng thì anh ta đã bị ngắt lời tiếp.
Lý Quyên nghiêm giọng nói: “Sinh viên Trần, sau này đừng tùy tiện nói ra những lời như vậy nữa, lỡ đâu bị người khác hiểu lầm thì phiền phức lắm đấy.” Nói xong, cô liền xoay người bỏ đi.
Trần Lễ bị nói cho một trận, gương mặt đỏ gay, lập tức quay người trở vào phòng.
Trong phòng có người nhỏ giọng an ủi: “Haiz, mấy cô tiểu thư này xuống nông thôn rồi mà vẫn không đổi được thói quen, đừng để bụng đến bọn họ, sau này lấy chồng rồi thì mới hiểu là cậu đang nghĩ cho họ.”
Trần Lễ như tìm được tri kỷ, hai người tôi một lời anh một lời, trò chuyện rôm rả.
Phùng Kỳ thì nhìn hai người này như nhìn đồ thiểu năng.
Nhà Lý Quyên không thiếu tiền, sao cô ta lại phải tằn tiện từng chút một chứ... Thôi kệ, anh ta cũng đi mua mì gói đây, anh sợ rằng mình mà ở lại đây nữa thì kiểu gì cũng bị nhiễm bệnh ngốc mất.
______
Lúc này Tô Lăng vừa sắp xếp mấy đôi giày cao su xong thì nhóm thanh niên trí thức đã đến.
Trương Miểu Miểu vừa nhìn thấy mấy gói mì được xếp ngay ngắn là đôi mắt liền sáng rỡ, hào hứng nhìn Tô Lăng: “Chị chủ, mỗi vị lấy một gói ạ.”
Tạ Lâm Phong lên tiếng hỏi: “Chủ tiệm, mì gói không có giảm giá à?”
Tô Lăng giải thích: “Đúng vậy, gạo và bột là nhu yếu phẩm, còn mì gói thì không.”
Tạ Lâm Phong gật đầu hiểu ý: “Chủ tiệm, mỗi loại lấy hai gói đi, tôi và cô ấy đi cùng nhau, thanh toán luôn một lượt.”
Trương Tú bất ngờ lên tiếng: “Dựa vào đâu chứ? Anh lấy tư cách gì mà trả tiền giúp cô ta, cô ta đâu có thiếu tiền đâu! Trương Miểu Miểu, nhà cô không có nghèo, sao cô lại để Tạ Lâm Phong trả tiền giùm mình? Cô không có tiền à?”
Trương Miểu Miểu còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tạ Lâm Phong kéo sang một bên, anh lạnh lùng liếc nhìn Trương Tú.
“Không liên quan tới cô, đừng có mà lo chuyện bao đồng.”
Trương Tú tức đến đỏ cả mắt: “Tôi... tôi với anh quen nhau sớm hơn, tôi chỉ sợ anh bị thiệt thôi. Tình huống trong nhà Trương Miểu Miểu không tốt, tôi thấy cô ta chính là cố tình muốn tiêu tiền của anh...”
“Tôi đã nói là không liên quan đến cô.” Tạ Lâm Phong cau mày, giọng điệu tràn đầy vẻ chán ghét.
“Tạ Lâm Phong, anh cũng hơi bị quá đáng rồi đấy! Tôi chỉ là đang lo cho anh thôi! Trương Miểu Miểu, cô cũng quá là xấu xa rồi, cứ như thế mà xài tiền của người khác!”
“Cô nói đủ chưa? Tôi đã nói không liên quan đến cô rồi, cô cũng phiền quá đi mất.”
“Tôi phiền? Tôi còn không phải là vì anh sao?”
“Không liên quan đến cô! Chủ tiệm, tôi trả tiền.”
Trương Miểu Miểu muốn lên tiếng giải thích rằng cô và Tạ Lâm Phong có hợp tác bán đồ, chỉ là hiện tại tuyết lớn phong đường nên chưa thu được tiền hàng.
Tạ Lâm Phong cũng đã nói là sau này chia tiền sẽ khấu trừ lại, bảo cô đừng để ý, về cơ bản, cô không tiêu tiền của người khác.
Nhưng hai người kia cãi nhau quá dữ, chẳng ai cho cô cơ hội chen vào một câu.
Lý Quyên nghe mà bực cả mình, quay đầu nhìn một cái, đúng lúc thấy có người đang đi tới, liền lập tức lên tiếng: “Đừng cãi nữa, dân thôn sắp tới rồi, muốn mua gì thì mua nhanh đi. Chị chủ, mỗi loại mì tôi hai gói.”
Phùng Kỳ vội nói: “Tôi cũng như vậy.”
Cuối cùng Tạ Lâm Phong vẫn trả hai phần tiền, sau đó kéo Trương Miểu Miểu rời khỏi tiệm.
Mắt Trương Tú đỏ hoe, cuối cùng nghiến răng mua một gói mì gói rồi cũng rời đi theo.
Đợi đám thanh niên trí thức rời đi hết, dân thôn mới lần lượt bước vào.