Tô Lăng bận rộn xong thì đã mười giờ, cô lấy một gói mì bò hầm cay, mở cánh cửa phía sau lưng.
Phía sau là không gian sinh hoạt mà hệ thống tặng kèm.
Có nhà vệ sinh được thiết kế thành ba khu riêng biệt, một cái bếp mở đơn giản, một chiếc giường nhỏ, một tủ đồ, cùng một bàn làm việc.
Tô Lăng chế nước sôi vào mì, bưng tô quay trở lại quầy thu ngân.
“Hoa Hoa, em có muốn ăn gì không?”
Hoa Hoa nằm trong hộp giấy, thoải mái lăn một vòng: “Không cần... Ừm?”
Hoa Hoa lập tức nhảy lên quầy kính, đúng lúc Tô Lăng vừa mở nắp tô mì ra, một mùi hương thơm đậm đà xộc lên, lan tỏa khắp cửa tiệm.
“Leng keng——”
“Chào mừng quý khách, xin hỏi bạn muốn mua gì ạ?”
Tô Lăng vừa cầm đũa khuấy mì vừa đứng dậy thì thấy một cậu bé gầy còm bước vào.
Cậu gầy đến mức nhìn cậu như một cành trúc khô, làn da dính sát vào xương, tóc tai rối bù, khô vàng. Tuy đôi mắt xinh đẹp nhưng ánh nhìn lại như một con sói con sẵn sàng cắn người, cực kỳ dữ dằn.
“Ký chủ, nam chính cẩm lý văn.”
Tô Lăng hiểu ra ngay: Quả nhiên, mặc dù nhìn như một tên ăn mày nhỏ nhưng vẫn khiến người ta nhìn ra điểm khác biệt.
“Em thấy chỗ này của chị có bán gạo.”
Giọng nói của Thẩm Bình An khàn khàn, cảm nhận được hơi ấm bao quanh cùng với mùi thơm nức mũi, trong mắt lóe lên tia khao khát.
Rất nhanh, cậu lắc đầu, đi tới quầy, đôi giày rộng lẹp xẹp lê theo từng bước chân của cậu.
Thật sự có gạo!
Tô Lăng đậy nắp tô mì lại, tiến lên giới thiệu với chất giọng dịu dàng: “Gạo trắng và bột mì đều năm mao một cân, gạo cũ hai mao một cân, hiện tại đang có khuyến mãi giảm giá mười hai phần trăm. Phía sau chị có mì gói với ba vị là: Canh gà hầm, bò hầm cay và bò dưa chua.”
“Canh gà hầm?!”
Thẩm Bình An có chút kích động!
Tô Lăng ho nhẹ: “Là vị Canh gà hầm thôi, mì gói chỉ cần cho nước sôi vào đợi năm phút là ăn được, rất tiện, mỗi gói năm mao.”
Thẩm Bình An cũng biết rõ, nếu là canh gà thật thì sẽ không bao giờ có cái giá đó.
Nhưng… cậu muốn mua.
“Chị chủ, em lấy hai cân gạo cũ, với một gói mì vị canh gà.”
Tô Lăng gật đầu, bắt đầu cân gạo.
“Chờ chút, chị chủ có thể cân đúng năm mao gạo được không ạ?” Thẩm Bình An rụt rè hỏi.
Tô Lăng gật đầu: “Được.”
Cô múc gạo lên cân, điều chỉnh đúng số lượng rồi buộc túi lại rồi đưa thêm một gói mì vị canh gà cho cậu.
Thẩm Bình An nói lời cảm ơn rồi ôm đồ đi mất.
Tô Lăng mở nắp tô mì, tiếp tục ăn.
“Hoa Hoa, hồi nhỏ nam chính đáng thương đến vậy luôn à?”
“Ừ, sống trong chuồng bò.”
Hoa Hoa lại rúc vào trong hộp giấy, duỗi bốn chân ra đầy khoan khoái.
“Nhưng theo cốt truyện thì dân thôn ở đây cũng được, nam chính với ông nội ở trong một cái chuồng bò cũ không có bò, ở trên núi, cũng khá là yên tĩnh.”
Tô Lăng ăn sạch tô mì, đến cả nước canh cũng được cô húp sạch sẽ.
Thứ này mà ăn liên tục mỗi ngày thì chán, nhưng lâu lâu không ăn lại thèm muốn chết.
Ăn mì và rửa bát xong, Tô Lăng lại ngồi phệt xuống chỗ cũ, chán nản nhìn màn tuyết trắng xóa ngoài cửa, bắt đầu thẫn thờ.
Một lát sau, hơi ấm lan ra, cuối cùng cô cũng có thể cởi áo phao ra, vắt lên ghế.
...
Bụng của Vương Quốc Khánh còn âm ấm, đeo giỏ trúc lên núi.
Trong giỏ còn có một phần cháo được quấn bằng chăn nhỏ, cậu định mang lên cho mọi người ăn một chút, có đồ ăn vào cũng làm ấm bụng.
Ngoài Vương Quốc Khánh ra, người lên núi cũng không ít, giờ trong lthôn đã có một cửa tiệm, không còn nguy hiểm như trước nữa.
Trong núi sâu, lão Vương Đầu bị lạnh đến mức da mặt cũng cứng đờ, cả người đến mắt cũng không mở nổi, mặt mày u ám đầy vẻ lo lắng.
Tuyết lớn phủ kín núi, dày đến mức ngập cả thân cây.
Nhìn ra xa chỉ thấy một màu trắng xóa.
Lão thợ săn dày dạn kinh nghiệm dựa vào những thân cây trụi lá mà lần ra được con đường lên núi trước kia.
Nhưng suốt dọc đường đi, đừng nói là hang động, đến cả một con chuột cũng không thấy đâu, mọi người bắt đầu hoảng. Cuối cùng hết cách, bọn họ lại phải tiến sâu vào trong rừng thêm chút nữa.
Lội từng bước nặng nhọc, có đoạn sâu có đoạn cạn, người trước phải kéo người sau mới không bị sa vào tuyết, thế mà mọi người vẫn chẳng tìm được gì.
Thợ săn Vương Đại Hổ giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
“Không thể đi tiếp nữa, phía trước toàn là dốc và vực, nguy hiểm lắm.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng chỉ biết thở dài não nề.
Không tìm được gì để ăn thì biết làm sao bây giờ, người trong thôn cũng sắp chết đói đến nơi rồi, người già với trẻ con trong nhà họ làm saop còn có thể chịu nổi được nữa.
“Tìm... tìm thêm chút nữa đi.”
“Cứ đi thêm một đoạn nữa, haiz, nếu vẫn không có gì thì về thôi.”
“Đúng, đi thêm một đoạn nữa.”
“Không được đâu, quá nguy hiểm.”
Vương Đại Hổ cũng khó chịu vô cùng, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, thật sự không dám tiến vào sâu bên trong nữa.
Đột nhiên Vương Bảo Quốc đứng thẳng lưng, nhìn quanh nhìn quất: “Mọi người có nghe thấy gì không?”
Vương Tòng Binh cũng vội vàng căng tai lắng nghe.
Vương Đại Hổ là thợ săn, thính tai, lập tức xác định được phương hướng: “Ở bên kia, cũng chính là con đường mà chúng ta đi xuống núi.”
“Chắc là người trong thôn đấy? Người trong thôn lên tìm bọn mình à? nhưng mà còn chưa tới giữa trưa mà.”
“Chẳng lẽ là có thể xuống thị trấn để mua lương thực rồi? Đường được dọn sạch rồi hả?”
“Hê, biết đâu thật sự đúng là như vậy đấy!”
“Đi đi đi, chúng ta quay lại thôi!”
Vương Đại Hổ lập tức nhắc nhở: “Đừng có đi lung tung, đi theo tôi, tuyết dày che hết đường cũ rồi, mọi người cẩn thận một chút.”
Mọi người vội vàng đồng thanh đáp lời, rồng rắn theo sau Vương Đại Hổ quay đầu xuống núi.
Lão Vương Đầu chau mày thở dài: “Vẫn không tìm được gì, chúng ta phải làm sao giờ.”
Nước mắt ứa ra trong mắt Vương Bảo Quốc, xót xa khôn tả: “Có lẽ... Cẩu Đản vô duyên với nhà mình rồi.”
Vương Tòng Binh nghe xong, lòng cũng khó chịu khôn nguôi, vỗ vai anh trai: “Hay để em sang nhà bố vợ hỏi thử?”
Vương Bảo Quốc lắc đầu trong nước mắt: “Không được, nhà vợ em cũng chẳng khá khẩm gì cho cam, làm sao lại không biết xấu hổ mà dám phiền đến người ta.”
Lúc này, âm thanh mỗi lúc một rõ hơn, dần dần truyền đến tai của mọi người.
“Ba ơi! Bác ơi!”
“Anh cả, Anh hai!”
“Cậu, mợ ơi!”
Vương Tòng Binh căng tai lắng nghe, chần chừ nói: “Là Quốc Khánh đấy à?”
Vương Bảo Quốc gật đầu: “Hình như đúng là Quốc Khánh thật.”
Vương Đại Hổ dẫn mọi người tiếp tục xuống núi, đến khi thấy bóng người thấp thoáng đằng xa, cả hai bên đều tăng tốc bước chân.
Mấy người vừa đến, ai nấy đều đeo một chiếc giỏ trúc nhỏ, vừa đến gần là đã thi nhau mồm năm miệng mười mà líu ríu.
Vương Đại Hổ nhìn về phía các bậc trưởng bối trong tộc, mở miệng hỏi: “Có phải là tôi đã bị đông lạnh đến ngu người luôn rồi không? Vừa nãy tôi nghe nói mở tiệm gì đấy?”
“Nghe nói là mở một cửa tiệm bán gạo?”
Vương Quốc Khánh tròn mắt, hưng phấn nói: “Còn có cả bột mì nữa cơ, nhưng mà đắt lắm, năm mao một cân lận.”
“Tôi đã nhìn qua rồi, trắng tinh, trắng như tuyết ấy!”
“Làm màn thầu chắc chắn sẽ ngon lắm.”
“Tôi muốn ăn sủi cảo cơ.”
......
Lão Vương Đầu lập tức chụp lấy Vương Quốc Khánh: “Nhà mình đã mua được gạo rồi hả? Xác định là đã mua được gạo rồi? Thật sự là gạo?”
“Thật đấy ba!”
Vương Quốc Khánh lấy hộp cháo trắng ra, đưa cho Lão Vương Đầu: “Ba, cháo trắng này mẹ bảo chia cho ba người ăn tạm, có chút sức thì xuống núi cho dễ. Về đến nhà rồi hãy ăn tiếp, cháo vẫn còn đang được hâm nóng trong nồi đấy.”
Tất cả mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía cái hộp nhôm kia, ai nấy đều khó khăn nuốt khan một ngụm nước bọt.
Nghe rõ chưa?
Cháo trắng đấy!
Trước ánh mắt mong đợi của mọi người, Lão Vương Đầu mở hộp cơm ra, để lộ phần cháo trắng vẫn còn bốc hơi nghi ngút, cực kỳ sánh đặc bên trong.
Vương Bảo Quốc: “Ba, ba uống trước đi.”
Lão Vương Đầu cũng không khách sáo, húp liền một ngụm, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên.
“Thật sự là cháo, thật sự là cháo trắng! Sống rồi! Chúng ta sống rồi!”
Lão Vương Đầu lại húp thêm một ngụm, sau đó đưa cho Vương Bảo Quốc.
Vương Bảo Quốc húp một ngụm rồi đưa cho em trai, Vương Tòng Binh lại đưa về cho Lão Vương Đầu.
Những người khác thấy vậy, ánh mắt lập tức nhìn về phía giỏ trúc nhỏ của những người khác, quả nhiên, bên trong đều là cháo cả.
Chỉ là, có nhà thì là cháo đặc sánh mịn, còn lấp loáng cả váng dầu, có nhà thì chỉ là cháo loãng, so với sáng nay thì khá hơn một chút thôi, nhưng như thế cũng đủ rồi, có cái để ăn là có thể sống rồi.
Còn có người không có gì cả, chắc là đồ kho nhà chưa đi mua, hoặc là do không có quyền quyết định tiền bạc trong nhà.
Lúc này, trưởng thôn vung tay lên hô lớn: “Đi thôi, trên đường xuống núi chúng ta ghé tiệm một chuyến. Ai có tiền mà nhà chưa có gạo thì tranh thủ mua đi, lần này Thôn Đại Vương của chúng ta gặp được người tốt rồi!”