Khi trưởng thôn Vương dẫn người vào, vừa vặn thấy mấy thanh niên trí thức xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa tiệm, nhìn là biết vừa mua không ít đồ.

“Thanh niên trí thức đúng là có tiền...” Có người mặt mày không vui lầm bầm một câu.

Trưởng thôn Vương nhíu mày, quát nhẹ: “Đừng có mà nói linh tinh, người ta có tiền là vì nhà người ta có phúc, biết kiếm tiền.”

“Haiz, trưởng thôn, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi mà.”

Trưởng thôn Vương cũng không nói thêm, bước tới quầy: “Chào chủ tiệm, bọn tôi đến xem gạo với bột mì một chút.”

Tô Lăng lễ phép giới thiệu: “Bên này là gạo trắng và bột mì, cả hai đều năm mao một cân. Gạo cũ hai mao một cân. Ba ngày đầu khai trương được giảm giá, giảm mười hai phần trăm.”

Trưởng thôn Vương mỉm cười cảm ơn rồi quay đầu gọi lớn: “Nhà ai chưa được ăn cháo mà trên người có mang tiền thì ra đây mua trước đi.”

Hơn chục người đàn ông lần lượt bước lên.

Bình thường họ vẫn thủ sẵn chút tiền trong người, giờ thấy gạo có chất lượng tốt cũng không do dự mà móc tiền ra mua.

“Chủ tiệm họ gì thế?” Trưởng thôn Vương bước sang một bên hỏi.

“Tôi họ Tô.” Tô Lăng đáp.

Trưởng thôn Vương gật đầu cười: “Được rồi, chủ tiệm Tô, tôi nghe người nhà nói, sau này cô vẫn còn nhập hàng về nữa đúng không?”

“Đúng thế. Ngày mai sẽ có gạo và bột ngô giao tới, còn có cả thịt đông, gồm gà, heo và cừu.” Tô Lăng giới thiệu thêm, “Sau đó sẽ có thêm các mặt hàng khác, tùy theo nhu cầu trong thôn.”

Trưởng thôn Vương lại liếc nhìn mì gói và giày cao su, hỏi thêm đôi câu rồi hạ giọng: “Vậy chỗ cô có bán dầu hỏa không? Có cần tem phiếu không?”

Tô Lăng đáp: “Dầu hỏa thì phải đợi thêm một chút. Ngoài ra, chỗ tôi bán hàng không cần tem phiếu.”

Trưởng thôn Vương nghe vậy thì cũng yên tâm, không hỏi gì thêm nữa, nhà ông cũng đã mua gạo rồi nên ông chào một tiếng rồi rời đi.

Còn giày cao su, ông cũng muốn mua, nhưng lại không có đủ tiền.

Sau khi một nhóm người rời khỏi, lão Vương Đầu tiến lại gần Tô Lăng.

“Chủ tiệm Tô, chỗ cô có bán sữa mạch nha không?”

Tô Lăng hỏi: “Cho trẻ con uống à?”

Lão Vương Đầu gật đầu lia lịa: “Đúng rồi, cho trẻ con uống, thằng bé vừa mới đầy tháng thôi.”

Tô Lăng nhìn vào quầy thu ngân: “Có sữa bột cho trẻ sơ sinh, năm đồng một lon, có lấy không?”

Vành mắt Vương Bảo Quốc đỏ ửng, có sữa rồi!

Cẩu Đản được cứu rồi!

Lão Vương Đầu đập mạnh vào người Vương Bảo Quốc: “Thằng ngốc này, còn không mau lấy tiền!”

Vương Bảo Quốc vội vàng moi từng tờ tiền lẻ trong người ra, đếm đủ năm tệ đưa cho Tô Lăng rồi căng thẳng đứng đợi bên quầy.

Tô Lăng trực tiếp đặt hàng, sau đó giả vờ như lấy ra từ bên dưới, lấy một hộp sữa đưa qua.

Lão Vương Đầu nhìn cái hộp thiếc thì giật mình, không ngờ nó lại to đến thế.

“Tặng kèm muỗng đong.” Tô Lăng lại đưa thêm một cái muỗng nhựa nhỏ: “Còn cần gì nữa không?”

Vương Bảo Quốc đột nhiên bật khóc, ôm lon sữa lao ra khỏi cửa tiệm, anh phải nhanh chóng mang sữa về nhà mới được.

Lão Vương Đầu cùng những người khác cũng vội vàng cáo từ mà quay về nhà.

Tô Lăng lại ngồi xuống, Hoa Hoa nhảy lên đùi cô.

“Hoa Hoa, cái Thôn Đại Vương này chỉ có bấy nhiêu người thôi sao?”

Cảm giác kiếm tiền có chút khó ghê.

“Không chỉ vậy thôi đâu, dù sao thì cửa tiệm này cũng buôn bán không giới hạn mà, mấy thôn gần đó, thậm chí là cả thị trấn xa hơn một chút đều có thể giao thương.”

Nghe vậy, Tô Lăng mới thấy yên tâm hơn.

Vương Bảo Quốc vừa về đến nhà liền chạy đi tìm vợ, mở lon sữa ra, pha một bát sữa bột.

Triệu Hạnh giữ anh lại, nói về chuyện nhân sâm.

Vương Bảo Quốc vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào: “Cảm ơn Bảo Châu, anh sẽ đi viết giấy nợ liền, em đừng lo, cứ dưỡng sức trước đi, mai anh mua cho em con gà.” ( app TYT - tytnovel )

Triệu Hạnh lắc đầu, khuyên anh: “Nhà mình khó khăn, mùa đông lại không có việc gì làm, đừng tiêu tiền bậy bạ.”

“Bồi bổ thân thể cho vợ mà gọi là tiêu tiền bậy bạ sao?” Vương Bảo Quốc đắp chăn lại giúp cô.

“Yên tâm đi, chuyện này anh lo được. Minh Châu đâu rồi?”

“Minh Châu với Bảo Châu đang ở bếp, mẹ nói phải nấu một nồi cơm trắng cho bổ khí.”

Triệu Hạnh cười, hai đứa nhỏ cứ hau háu nhìn cái nồi cơm mãi thôi.

Vương Bảo Quốc gật đầu: “Đúng là phải bồi bổ một chút. Ngày mai anh với lão Nhị đi sang nhà bố mẹ vợ, hôm nay đi thì gây chú ý quá.”

Nhà bố mẹ vợ của hai người bọn họ chắc cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực.

Thật ra họ vốn định đi từ hôm nay, nhưng vì cửa tiệm này mở ngay trong thôn, có lẽ vẫn còn người trong thôn vẫn chưa mua xong, có lẽ để đến mai rồi đi chắc cũng không có vấn đề gì.

Triệu Hạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, đợi sữa bột nguội bớt rồi bắt đầu cho con bú.

Còn bên này, Vương Đại Căn mua được một cân gạo cũ mang về, cả người đều tràn đầy uất khí, vừa về đến nhà đã giơ chân đạp mạnh vào cửa khiến cho cánh cửa vang lên tiếng “rầm rầm”.

“Vương Chiêu Đệ, mày điếc à? Không biết ra mở cửa cho cha mày hả?!”

Vương Chiêu Đệ đang quét nhà, không kịp phòng ngừa mà bị đẩy đến ngã lăn ra ngoài.

Cô không dám kêu tiếng nào, chân tay run rẩy chạy ra mở then cửa.

Thấy là cô ra mở cửa, Vương Đại Căn liền giơ chân đá một cái: “Ông mày ra ngoài kiếm lương thực, có việc mở cái cửa thôi mà cũng lề mà lề mề!”

Vương Chiêu Đệ sợ hãi co rúm vào một góc, cắn chặt môi, không dám khóc.

“Mua được gạo rồi à?” Lưu Quế Hoa mừng rỡ nhìn túi đồ trong tay Vương Đại Căn, “Tôi thấy nhà hàng xóm cũng xách cái túi như vậy.”

Vương Đại Căn mặt mày khó coi: “Chỉ biết ăn, ông mày suýt chút nữa thì chết trên núi đấy.”

“Hừ, trong bụng tôi là con trai của ông đấy, ăn nhiều một chút thì có làm sao?” Lưu Quế Hoa giật lấy cái túi, nhìn qua rồi bĩu môi, “Chỉ có chút xíu này thôi á, ông không xin thêm à?”

“Xin cái đếch, mở được cái tiệm như thế, bà nghĩ tôi dám làm đắc tội chắc?”

Vương Đại Căn đá văng cái ghế rồi ngồi xuống, nhíu mày nhìn thấy Vương Chiêu Đệ đang run rẩy, lửa giận lại bốc lên.

“Còn đứng đó làm gì? Không biết đi lấy nước nóng cho cha mày ngâm chân hả?”

“Không được, nấu cháo trước đi, tao đói rồi.” Lưu Quế Hoa lấymột ít gạo trong túi ra , “Chỉ nấu nhiêu đây thôi, bọn tao ăn xong rồi mới tới lượt mày, đi đi.”

Bàn tay của Vương Chiêu Đệ bị sưng đỏ vì lạnh, cô cẩn thận bưng cái bát vào bếp, lặng lẽ ngồi xuống bên bếp lửa để nhóm bếp. Cô định tranh thủ chút lửa để sưởi ấm đống quần áo đang ướt sũng trên người.

Chiếc áo bông chắp vá đã cứng ngắc vì cũ, quần thì mỏng tang không giữ được chút hơi ấm nào, đôi giày rách nát để lộ ngón chân cái đã tím tái vì lạnh.

Cô thật sự rất lạnh.

“Chưa nấu cháo xong hả?” Giọng nói truyền đến từ nhà chính lộ vẻ không kiên nhẫn.

“Dạ, đang nấu, đang nấu rồi ạ.”

Vương Chiêu Đệ căng thẳng đáp lời, sau đó vội vàng cho gạo và nước vào nồi bắt đầu nấu cháo. Nhìn những hạt gạo trắng như tuyết, cô khát khao liếm đôi môi khô nứt của mình.

Lúc này, một cái đầu bất ngờ thò ra từ gian bếp nhỏ, là Vương Thiên Tứ sống ở kế bên nhà cô.

Vương Thiên Tứ cười hí hửng nhìn cô: “Hôm nay nhà tôi ăn cơm khô đấy, nhà cậu ăn gì vậy?”

“Có phải năm sau cậu sẽ học lớp một cùng với Vương Bảo Châu không? Mẹ tôi nói Vương Bảo Châu thông minh, được người trong nhà thương yêu, cho đi học từ sớm. Còn cậu thì đến chín tuổi mới được cho đi học. Đợi hai người các cậu học lớp một thì tôi đã học lớp hai rồi.”

Nói xong, Vương Thiên Tứ nhảy chân sáo quay về nhà.

Ánh mắt đờ đẫn của Vương Chiêu Đệ bỗng chốc đỏ hoe.

Cô gắng gượng không nghĩ nhiều nữa, vừa định đứng dậy xem nồi cháo thì trước mắt bỗng tối sầm lại, ngã lăn ra đất, cái trán bị va mạnh đến bật máu.

Trong tiệm tạp hóa, Tô Lăng lại nhận được thông báo.

【Đinh——】

【Nữ phụ đã trọng sinh, thế giới bắt đầu vận hành.】

Tô Lăng: ? ? ?

Rốt cuộc là có bao nhiêu thế giới đã dung hợp lại với nhau vậy má?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play