Cậu rốt cuộc muốn làm gì!

Dương Lợi Vạn gào thét trong lòng, hận không thể xé cậu ra.

Hạ Phong Sinh mới đến có mười phút, Dương Lợi Vạn đã sắp phát điên vì cậu rồi.

"Chính cậu tự tra từ điển đi, dùng điện thoại mà tra." Dương Lợi Vạn nói.

Hạ Phong Sinh: "Thưa thầy, em không biết dùng bính âm (pinyin)."

Dương Lợi Vạn gào lên như bị chọc tiết: "Vậy thì dùng ngũ bút (Năm nét bút)!"

Âm lượng lớn của ông ta khiến cả văn phòng đều chú ý.

Gào gì mà to thế.

Ở nơi công cộng thì phải giữ yên lặng chứ!

Mọi người đồng loạt nhìn ông ta với ánh mắt trách móc.

Dương Lợi Vạn ngượng chín mặt, vai ông ta bỗng bị một ngón tay chọc nhẹ.

Ông ta quay đầu lại, Hạ Phong Sinh: "Thầy, thầy đang cáu đấy à."

"..."

Giờ phút này ông ta chỉ muốn đánh người.

Dương Lợi Vạn hối hận vì hôm nay lại đến văn phòng làm việc, biết trước Hạ Phong Sinh tới thì ông ta đã chẳng đến.

Gần đây hễ việc gì liên quan đến cậu, thì chẳng có việc gì tốt.

Ngoài việc ngồi trên sô pha đọc sách thì Hạ Phong Sinh chẳng làm gì cả.

Dương Lợi Vạn nói: "Nếu cậu không có việc gì thì về đi."

Đỡ phải khiến ông ta nhức đầu ở đây.

Lời nói chẳng khác gì đuổi người.

Hạ Phong Sinh vừa tìm xong chữ thứ tư trên điện thoại: "Có việc mà thầy, em đang đọc sách này, lát nữa có chữ nào không biết em lại hỏi thầy."

"..."

Mất trí không chỉ lấy đi kiến thức của Hạ Phong Sinh, mà còn lấy luôn cả EQ của cậu.

Trước đây Hạ Phong Sinh rất biết nhìn sắc mặt, không cần người khác nói, chỉ cần nhìn biểu cảm là biết đối phương đang nghĩ gì, nói chuyện khéo léo, biết đối nhân xử thế.

Cho nên ông ta mới sẵn lòng đưa cậu theo tới các buổi tiệc rượu.

Bình thường bảo làm gì thì làm nấy, không lắm lời dư thừa.

Hôm nay đến, miệng cứ nói không ngừng. 

Câu này nối câu kia, khiến đầu ông ta sắp nổ tung vì phiền.

"Bình thường tôi đâu thấy cậu nói nhiều như vậy?" Dương Lợi Vạn khó chịu hỏi cậu.

"Thầy ơi, người mà em không thích bắt chuyện, bình thường em sẽ không nói chuyện với người đó đâu." Hạ Phong Sinh miêu tả kiểu người mình không muốn tiếp xúc với ông ta: "Đặc biệt là mấy con lợn ngốc tới bắt chuyện, em chỉ đáp ừ ừ, ồ ồ, nhiều nhất là hai chữ, tuyệt đối không thêm nữa."

Nói xong liền tiếp tục đọc sách.

Dương Lợi Vạn quay về bàn làm việc, lấy điện thoại ra xem lại lịch sử trò chuyện trước đây với Hạ Phong Sinh.

Hạ Phong Sinh: Ừ ừ.

Hạ Phong Sinh: Ồ ồ.

Hạ Phong Sinh: Đã nhận (Hai chữ)

Dương Lợi Vạn: …

Gần hai giờ chiều, lãnh đạo trường đến thăm văn phòng.

Thấy bốn thầy giáo hiếm khi cùng có mặt, vỗ tay nói: "Đúng lúc mọi người đều có mặt, rảnh rỗi cũng không có việc, cùng ra ngoài chụp tấm ảnh đưa vào tập san tuyên truyền của viện chúng ta."

Tập san tuyên truyền sắp làm bản mới, ảnh đương nhiên cũng phải cập nhật.

Có thầy hỏi: "Đi đâu chụp."

Cảnh đẹp ở Đại học Bắc Kinh không thiếu.

Lãnh đạo trường cười tươi nói: "Hồ nhân tạo ở phía bắc, phong cảnh tuyết ở đó rất đẹp chụp lên chắc chắn sẽ nổi bật."

Mỗi khi mùa đông đến hồ nhân tạo ở đại học Bắc Kinh sẽ đóng băng, các  thầy cô và sinh viên thường ra đó trượt băng, tận hưởng niềm vui mùa đông đặc biệt của hồ.

Lãnh đạo đã lên tiếng, các thầy giáo hào hứng hưởng ứng đứng dậy mặc áo khoác.

Hạ Phong Sinh cũng đứng dậy.

Dương Lợi Vạn nhíu mày, trừng mắt hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Hạ Phong Sinh mở miệng: "Thầy ơi, em cũng muốn đi."

Lãnh đạo trường nhận ra Hạ Phong Sinh, vì thành tích xuất sắc và chuyên ngành nổi bật, ông ấy từng trao giải cho cậu, bình thường thấy cậu đi cùng Dương Lợi Vạn, nên ấn tượng rất sâu sắc.

Hơn nữa việc tạo dáng chụp ảnh cần những gì thì người trẻ tuổi là hiểu nhất, tập san tuyên truyền nhắm vào đối tượng là toàn thể sinh viên, nên sinh viên là người hiểu rõ nhất sinh viên thích gì, Hạ Phong Sinh đi theo làm ít mà công to.

Lãnh đạo trường cười tươi: "Được, em cũng đi đi."

Dương Lợi Vạn nhìn Hạ Phong Sinh một cái, tốt nhất là đừng làm chuyện gì quái dị nữa.

Một nhóm người đi về phía Bắc.

Trên đường đi, lãnh đạo trường nói chuyện về việc hướng dẫn chụp ảnh: "Lát nữa mọi người cười tươi tắn một chút, dễ thương một chút."

Hạ Phong Sinh lẩm bẩm ở phía sau Dương Lợi Vạn: "Thầy ơi, nếu thầy không có thứ đó thì làm sao cười nổi?"

Dương Lợi Vạn quay đầu lại với một tiếng "xì".

Hạ Phong Sinh vẫn cầm cuốn sách "Trong Thế Gian" trong tay.

Dương Lợi Vạn không thèm để ý đến cậu.

Rất nhanh, cả nhóm đã đến hồ nhân tạo.

Mặt hồ đóng băng giống như một vòng tròn khổng lồ, trắng tinh và trong suốt, hôm nay trời đẹp, ánh nắng rực rỡ chụp ảnh là thích hợp nhất.

Lãnh đạo trường nhiệt tình dặn: "Mọi người xuống hồ nhớ cẩn thận."

Mấy thầy giáo lần lượt bước xuống hồ.

Hạ Phong Sinh theo sát phía sau.

Không ngờ băng tuyết mùa đông rất xảo quyệt, chân cậu trượt một cái, ngã nhào đặt mông xuống mặt băng, đá cả Dương Lợi Vạn văng ra một đoạn.

"Lão thi thể!"

Dương Lợi Vạn bị đá bay ra toàn thân mềm nhũn, nằm bất động trên mặt băng không nhúc nhích.

Hạ Phong Sinh vội vàng đứng dậy nhìn ông ta, cuốn sách "Trong Thế Gian" ở trên tay rơi xuống đất, đi được nửa đường lại quay về nhặt.

Sau một hồi trắc trở Hạ Phong Sinh đến bên cạnh Dương Lợi Vạn.

Dương Lợi Vạn nằm trên băng nhắm mắt lại giống như một con lợn chết.

Xung quanh có người, ông ta cảm thấy xấu hổ không muốn tỉnh dậy.

Khi cảm nhận được Hạ Phong Sinh đến gần, ông ta cảm thấy sức lực kiệt quệ, chẳng biết phải làm gì với Hạ Phong Sinh.

Rất muốn chạy trốn.

Dứt khoát nằm đó giả chết.

Có người gọi 120 kéo ông ta đi cũng được, hôm nay ông ta không muốn mở mắt ra nhìn Hạ Phong Sinh nữa.

"Thầy ơi, thầy vẫn ổn chứ?" Hạ Phong Sinh lắc lắc ông ta: "Thầy vẫn còn trên cõi đời này chứ?"

Không biết có phải vì ông ta không tỉnh dậy, có thể do Hạ Phong Sinh lo lắng quá cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng liền mở cuốn "Trong Thế Gian" trong tay, ý đồ muốn lưu Dương Lợi Vạn lại trần gian.

Tạo ra một hiệu quả giống như đang siêu độ.

"Thầy ơi, em chọn đoạn em biết để đọc nha."

Hạ Phong Sinh liếm môi: "Đúng lúc có mấy chữ hôm nay vừa mới học."

Cậu học được bao nhiêu chữ chứ?!

Trong lòng Dương Lợi Vạn trào lên dự cảm chẳng lành, lập tức mở mắt: "Cậu đừng!"

Nhưng đã không còn kịp nữa.

Mấy chữ từ miệng Hạ Phong Sinh tuôn ra.

"Ông là đồ ngu!"

"…"

"Cậu giúp tôi xem tấm này đi."

"Đủ rồi!" Đinh Kỳ Chân không nhịn được nữa, bật dậy khỏi ghế sô pha.

Thi Dã cầm điện thoại với vẻ mặt ngơ ngác: "Làm gì đấy?"

Tự nhiên nổi nóng là sao.

"Còn làm gì nữa! Cậu nói xem còn làm gì!" Đinh Kỳ Chân tố cáo tội ác của anh: "Chọn một tấm ảnh thôi mà khó vậy à?"

Cậu ấy đã ngồi cạnh Thi Dã để chọn ảnh cả nửa tiếng đồng hồ, ngồi y như tượng trên sô pha không nhúc nhích, lại ngồi xuống: "Cái mông tôi sắp chết rồi!"

Chọn tấm nào cũng chê, chọn tấm nào cũng không vừa ý, rốt cuộc ảnh không đẹp, hay là không vừa mắt anh?!

Tấm cậu ấy vừa ý thì đối phương lại không vừa ý, vì sao còn muốn hỏi cậu ấy chứ!

Cậu ấy tức đến mức chỉ muốn xóa sạch album ảnh của Thi Dã, để lại đúng một tấm cho anh khỏi chọn luôn. 

"Bất Bạch nhà cậu nửa tiếng trước ăn no uống đủ đi ngủ rồi, nửa tiếng rồi mà tôi còn đang ngồi đây chọn ảnh cho cậu."

Đinh Kỳ Chân phát điên: "Cậu đăng ảnh lên nền tảng xã hội có bao giờ khổ tâm chọn kỹ vậy đâu?"

Thi Dã nói: "Đăng lên trang cá nhân thì phải chọn kỹ chứ."

Sao có thể lấy đại một tấm treo lên đó được.

Đinh Kỳ Chân muốn mở đầu anh ra xem trong đó chứa cái gì: "Đăng lên trang cá nhân của Hạ Phong Sinh thôi mà, cậu chọn kỹ thế làm gì? Mục đích của cậu chẳng phải là muốn làm cậu ấy mất mặt sao?"

Thi Dã giải thích một cách nhạt nhẽo: "Nhưng cũng không thể để mặt tôi mất mặt theo được."

"…"

Đinh Kỳ Chân chỉ muốn đấm một phát vào cái bản mặt đẹp trai đó của anh.

Ai mà từng gặp Thi Dã ngoài đời đều tưởng anh là một anh chàng đẹp trai kiêu ngạo ngông cuồng, mặt lạnh như băng khiến ai cũng sợ. ( truyện trên app t.y.t )

Hiểu rõ anh rồi mới biết trước mặt người khác và sau lưng là hai con người hoàn toàn khác nhau, ưu điểm duy nhất có lẽ là cảm xúc ổn định và ý thức được bản thân đẹp trai, nhưng anh không tự mãn, thậm chí còn nghiêm khắc với chính mình để giữ trạng thái tốt nhất. Có lúc vì thấy trạng thái không tốt mà khó chịu với bản thân.

Thi Dã lại đưa một tấm ảnh khác đến: "Tấm này thì sao?"

Là tấm đầu tiên mà anh đã đưa cho cậu ấy xem.

Đinh Kỳ Chân: "Giờ cậu đáng ghét ý như mấy ông khách hàng ấy."

Thi Dã lại hỏi lần nữa: "Thế là đẹp trai hay không đẹp trai."

Cứ như thể anh sinh ra đã biết nói câu này, mấy đứa bé khác vừa chào đời thì khóc oe oe, riêng anh vừa mở miệng: "Đẹp trai không?"

Đinh Kỳ Chân nhắm mắt xuôi tay: "… Đẹp đẹp đẹp!"

Thi Dã ngồi đó một chân dài treo trên thành ghế sô pha: "Thật không?"

"Thật, thật mà."

Thi Dã: ":D"

Thi Dã gật đầu, thật ra anh cũng ưng nhất tấm này.

"Tôi hỏi cậu thêm một câu nữa."

Đinh Kỳ Chân thấy anh cuối cùng cũng chọn xong rồi, giọng dịu lại hẳn: "Câu gì?"

Chỉ cần không phải chuyện chọn ảnh nữa, thì cảm xúc cậu ấy vẫn giữ ổn định được.

Thi Dã với tay lấy cái ba lô của mình qua, loại ba lô đen được hãng tặng, hai ngón tay cầm lấy con gấu bông treo ở khóa kéo, ngón tay còn dài hơn cả móc khóa gấu bông.

"Cậu thấy sao?"

Thấy sao cái gì?

Đinh Kỳ Chân tỉ mỉ đánh giá vài lần, treo trên ba lô trông cũng dễ thương đấy, kiểu đối lập này cũng dễ thương.

Đinh Kỳ Chân nói thật: "Khá là dễ thương."

Ánh mắt Thi Dã như trút được gánh nặng: "Mấy người kia không biết thưởng thức tôi."

Đinh Kỳ Chân mơ hồ chẳng hiểu gì cả: "…" Lại còn không ai biết thưởng thức anh.

Bên kia, Hạ Phong Sinh đang nằm trong ký túc thì nhận được ảnh Thi Dã gửi.

Thi Dã: "Ảnh bìa trang cá nhân."

Thi Dã: "[Hình ảnh]"

Hạ Phong Sinh mở ra xem, là một tấm ảnh Thi Dã mặc áo khoác bành tô đứng dưới mưa cầm ô, anh nhìn về phía máy ảnh mặt hơi nâng lên, mày kiếm mắt sáng, vừa nhìn đã thấy đẹp trai không lối thoát, trong đầu chỉ bật lên đúng một chữ đẹp.

Hẹn hò với Thi Dã đúng là khiến người ta nở mày nở mặt thật.

Hạ Phong Sinh trả lời: "Ồ."

Vừa thay ảnh bìa trang cá nhân cậu vừa nghĩ xem làm sao để khiến Thi Dã chia tay.

Để có được mối quan hệ tốt trong giới, có một tương lai phát triển thuận lợi, Hạ Phong Sinh từ lâu đã quên mất làm thế nào để khiến người khác thật sự chán ghét mình.

Điều cậu thành thạo và giỏi nhất chính là lấy lòng người khác, nói những lời dễ nghe để tạo ấn tượng tốt với người ta, đảm bảo lần gặp thứ hai đối phương vẫn nhớ đến mình, gọi đúng tên mình.

Bước đầu tiên cũng là bước quan trọng nhất khi nói chuyện hay làm việc chính là thu lại mùi vị đàn ông, nói là thu lại thì cũng không đúng, cảm giác ghê tởm đó vốn dĩ cậu đã thấy ghê tởm rồi, Hạ Phong Sinh chỉ đang cư xử như một người bình thường, khiêm tốn và lễ phép.

Đáng tiếc, trên thế giới này người bình thường lại ít đến đáng thương, những điều cơ bản như vậy mà chẳng mấy ai làm được, cho nên cái gọi là bình thường mà cậu rèn luyện lại trở nên vô cùng quý giá.

Thi Dã tìm đến cậu chắc chắn là có lý do, muốn khiến anh không chịu nổi mình thì nhất định phải làm cho người ta thấy ghê tởm.

Ánh mắt Hạ Phong Sinh chuyển động, người đáng ghê tởm mà cậu từng gặp cũng không ít, trong những buổi tiệc rượu hay phòng karaoke đầy rẫy, nghĩ đến những gương mặt xấu xí đáng khinh của mấy người đó, cậu chỉ cần rập khuôn bắt chước thôi cũng đủ chọc cho người ta bật cười.

Hạ Phong Sinh chủ động nhắn tin: "Chúng ta yêu nhau bao lâu rồi nhỉ?"

Thi Dã: "Chín năm."

Tính cả thời gian bắt đầu Hạ Phong Sinh và Thi Dã đã quen nhau mười năm, đối phương đã tính tất cả mọi khoảng thời gian vào đó.

Hạ Phong Sinh cố gắng kiếm chuyện để nói, giả vờ trò chuyện vu vơ: "Chín năm không ngắn, quan hệ giữa chúng ta chắc là thân thiết lắm rồi."

Thi Dã trả lời một chữ: "Ừm."

Hạ Phong Sinh giả vờ yếu đuối, thể hiện mặt dễ tổn thương của mình: "Anh cũng biết là tôi bị mất trí nhớ, bây giờ người bên cạnh có thể nói chuyện với tôi không có nhiều, người có quan hệ thân thiết nhất cũng chỉ có anh thôi."

"Cho nên tôi muốn tìm hiểu về anh cho rõ hơn."

Thi Dã ở đầu dây bên kia im lặng một lúc: "Tìm hiểu kiểu gì?"

Hạ Phong Sinh: "Xem chân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play