Rào!
Một cốc nước sạch hắt lên mặt.
Hạ Phong Sinh nhỏ nước tí tách từ cằm xuống, cậu ngồi bật dậy, trước ngực áo ướt một mảng lớn.
Bạn cùng phòng Hà Cường hỏi: "Sinh Nhi, cậu cảm thấy thế nào rồi?"
Hạ Phong Sinh cúi đầu nhìn quần áo mình ướt đến mức trở nên trong suốt: "Uống đã đời rồi."
Hôm nay, trước khi rời giường, Hà Cường phát hiện có thứ gì đang nằm sấp trên bàn, nhìn kỹ thì thấy là người, cậu ấy lại gần mới phát hiện người đó là Hạ Phong Sinh.
Sao lại ngủ ở đây?
Hà Cường nhớ Hạ Phong Sinh có hẹn làm việc nhóm lúc chín giờ nên duỗi ngón tay ra muốn chọc cậu tỉnh lại.
Ai ngờ đối phương lại ngoan cố không nghe, gọi mấy lần mà mí mắt từ đầu đến cuối đều không mở ra, trước kia cũng từng có tình huống như vậy.
Chỉ cần lấy nước đun sôi để qua đêm trong ấm là có thể đánh thức một người dậy.
Hạ Phong Sinh treo khăn mặt trên cổ, kéo rèm cửa sổ ra, mặt trời bên ngoài từ từ lên cao.
Trâu bò, lại sống thêm một ngày nữa.
Hà Cường đi qua nói với cậu: "Sinh Nhi, vừa rồi cậu làm tôi sợ muốn chết."
Hạ Phong Sinh: ?
"Sờ tới sờ lui mà vẫn cứng đờ." Hà Cường ngại ngùng nói: "Tôi còn tưởng cậu hẹo rồi cơ."
May mà bản thân Hạ Phong Sinh có sức sống như gián.
Cậu đứng trước tủ quần áo, thay quần áo bị ướt đến mức trong suốt, lấy một chiếc áo sơ mi mới ra.
"Hôm qua cậu về lúc mấy giờ?" Hà Cường ngồi trước máy vi tính chỉnh sửa tài liệu, hôm qua cậu ấy ngủ sớm, không biết Hạ Phong Sinh về ký túc xá lúc nào: "Sao không lên giường ngủ?"
Hạ Phong Sinh cài cúc áo: "Sáng nay mới về."
Ồ, sáng nay mới về.
Bảo sao tối qua cậu ấy không nghe thấy tiếng gì.
Hà Cường cầm chuột ấn tích tích tích vào màn hình, đột nhiên dừng lại.
Sáng nay!
"Không phải chứ! Sinh Nhi! Cậu thật sự bị người ta giữ lại à?"
Hạ Phong Sinh là nghiên cứu sinh năm hai ngành tài chính của học viện quản lý Hoa Quang, đại học Bắc Kinh.
Mấy tháng gần đây, giáo viên hướng dẫn của Hạ Phong Sinh nhận được một dự án lớn, có tiệc rượu gì chắc chắn cũng dẫn Hạ Phong Sinh đi cùng.
Không ít người ghen tị với việc giáo viên hướng dẫn đưa cậu đi, dù là dự án không có tên tuổi, không được chia nhiều hoa hồng, nhưng chỉ riêng những mối nhân mạch lớn quen biết được trong tiệc rượu đã đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi rồi.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.
Hà Cường học khác ngành nhưng cùng phòng ngủ với Hạ Phong Sinh biết, là do nữ đại lão sếp Phương bên phía đầu tư dự án coi trọng Hạ Phong Sinh.
Cho nên lần nào có tiệc rượu là giáo viên hướng dẫn cũng dẫn cậu theo.
Vì thế Hà Cường nhặt được không ít danh thiếp quảng cáo của bệnh viện hậu môn trực tràng để trong ký túc xá, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Hạ Phong Sinh có vẻ ngoài rất đặc biệt, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, mạch máu như rêu mọc trên người cậu, tóc đen như rong biển, tròng mắt đen như mực, đôi mắt giống như chuột cũng giống như hồ ly, đuôi mắt xếch cuốn hút, mũi cao thẳng, đầu mũi nhọn vểnh lên, dưới khóe miệng phía bên phải có một nốt ruồi nhỏ, khí chất ẩm ướt âm u.
Vẻ ngoài thiên hướng âm u, nghe nói lúc giáo viên hướng dẫn Dương Lợi Vạn của cậu suy nghĩ có nên nhận cậu hay không còn cố ý mang ảnh chụp đi xem bói tướng mạo.
"Không có, uống được một nửa thì tôi nói muốn đi vệ sinh rồi chạy."
"Không bị giữ lại thì tốt, không bị giữ lại thì tốt." Trái tim Hà Cường hạ xuống khỏi cổ họng: "Nhất định là Amen có tác dụng, lát nữa cậu ra ngoài đừng quên bye bye."
Điểm cuối của khoa học là huyền học, thà tin là có chứ không thể tin là không.
Tám giờ bốn mươi lăm phút sáng, Hạ Phong Sinh đi ra khỏi ký túc xá, đóng cửa lại xong cậu không rời đi ngay.
Mà nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực.
Thành kính như một tín đồ.
"Amen!"
Sau đó sải bước đi.
Cửa ký túc xá không rời đi với cậu, vẫn đứng nguyên ở đó, trên ván cửa dán một tấm biển màu vàng.
Phía trên có hai chữ vàng lớn.
"Nước Triệu."
…
Hạ Phong Sinh đến phòng học tổ chức họp đúng giờ.
Có người trông thấy cậu thì nhiệt tình chào hỏi: "Đàn anh, anh tới rồi, buổi sáng tốt lành."
Nhân duyên của Hạ Phong Sinh rất tốt, bình thường nói chuyện rất lịch thiệp, có lễ nghĩa, họ gặp phải bài khó hoặc chuyện gì thì cậu đều sẽ ra tay giúp đỡ không chút do dự.
Gần như từng giúp đa số người ở đây sửa văn hoặc làm ppt.
"Việc nhỏ thôi, có gì không hiểu thì lần sau hỏi lại tôi."
Trưởng thành, thận trọng, có sức hút, so với người đồng trang lứa hay kém một tuổi hoặc ngang tuổi thì cậu giống người lớn hơn.
Các đàn em bình thường gặp cậu cũng sẽ không tránh né, ngược lại sẽ chủ động chào hỏi.
Hôm nay có cậu cùng họp, lát nữa họ sẽ không biểu hiện quá căng thẳng ở trước mặt giáo viên hướng dẫn.
Hạ Phong Sinh mỉm cười đáp lại, nhưng trong mắt không có chút nhiệt tình nào.
Dù sao thì ai lại chúc buổi sáng tốt lành vào ngày thứ Hai dài lê thê này chứ.
Giáo viên hướng dẫn Dương Lợi Vạn nổi tiếng là người có tính cách tệ hại, nhân lúc ông ta còn chưa tới, tất cả mọi người tranh thủ kiểm tra lại bài báo cáo của mình.
Có người căng thẳng, có người sợ hãi, Hạ Phong Sinh thì đau nửa đầu.
Một nửa vì say rượu một nửa vì họp.
Thời gian đến chín giờ rưỡi, giáo viên hướng dẫn còn chưa có xuất hiện.
Hạ Phong Sinh đứng lên động viên tất cả mọi người chuẩn bị tiến hành họp, đối với sinh viên không làm ra được thành quả gì, Dương Lợi Vạn đều không để trong lòng, phần lớn thời gian đều dùng để công kích cá nhân, một phần nhỏ thời gian sẽ chê ppt như cứt chó.
Hạ Phong Sinh nhớ lại hình ảnh giáo viên hướng dẫn mở họp với đàn anh và đàn chị tiến sĩ ở đây lúc đầu tuần, đó mới gọi là nghiền ép.
Ai ngờ Hạ Phong Sinh vừa dứt lời, Dương Lợi Vạn đã đẩy cửa đi vào.
"Thật ngại quá, trên đường có một số việc làm chậm trễ."
Các đàn em cười nói không sao.
Dương Lợi Vạn năm nay bốn mươi tuổi, thân hình hơi cao, dáng người hơi mập, thân trên mặc áo sơ mi và áo len, phía dưới mặc quần âu thắt lưng, khí chất nhớp nháp, mùi vị giáo huấn xộc thẳng lên đỉnh đầu, thứ kẹp giữa hai tai lại càng là điều cấm kỵ của người Hồi. ( app truyện T Y T )
Hạ Phong Sinh: Con lợn chết thành tinh.
Dương Lợi Vạn nhìn về phía Hạ Phong Sinh.
Hạ Phong Sinh: :)
Dương Lợi Vạn dò xét từ trên xuống dưới: "Tiểu Hạ, đêm qua cậu đi khi nào thế, tôi cũng không biết."
Hôm qua khi bữa tiệc và phía đầu tư đang tới cao trào vui vẻ, quay đầu đã không thấy Hạ Phong Sinh đâu.
Hạ Phong Sinh nói: "Có lẽ hôm qua thầy uống nhiều nên quên mất, tối hôm qua trước khi em đi còn chào hỏi thầy mà."
"Thế à, tôi còn tưởng cậu lén trốn đi chứ."
"Thầy à, thấy trách oan cho em rồi."
Dương Lợi Vạn hừ nhẹ rồi cũng không chất vấn nữa, ông ta cảm thấy Hạ Phong Sinh cũng không có lá gan đó.
Thật ra không phải.
Khắp người Hạ Phong Sinh đều là gan.
"Lát nữa họp xong thì đến phòng làm việc của tôi."
Vừa dứt lời, Dương Lợi Vạn bắt đầu họp.
Sau một giờ công kích cá nhân, một giờ công kích ppt như cứt chó, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc.
Tất cả mọi người rời đi với kiểu tóc như bị pháo nổ.
Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng học này giống như đã qua mấy đời.
Lúc Hạ Phong Sinh đi đến văn phòng, Dương Lợi Vạn đang gọi điện thoại.
Khuôn mặt heo hớn hở: "Biết em nhớ anh rồi, chờ thời gian này anh bận rộn xong sẽ tới chỗ em, người đẹp bé nhỏ của anh."
Hạ Phong Sinh nhìn thoáng qua ông ta.
Tình yêu cấm kỵ.
Cúp điện thoại, thái độ của Dương Lợi Vạn đã tốt hơn lúc vừa họp, còn tươi cười với cậu.
"Tiểu Hạ, bài viết trong tay cậu viết đến đâu rồi?"
Không có chuyện gì mà tự nhiên ân cần, không phải lừa đảo thì cũng là phường trộm cắp.
Hạ Phong Sinh lờ mờ đoán được ông ta muốn làm gì.
"Em vẫn chưa viết xong."
"Cũng lâu rồi nhỉ? Bình thường hiệu suất của cậu cũng không như này." Dương Lợi Vạn ghét bỏ: "Được rồi, tôi không quan tâm cậu viết thành thứ gì, cứ gửi qua cho tôi đi."
"Buổi chiều trùng hợp tôi có thời gian rảnh sẽ xem qua cho cậu, cậu về thì gửi cho tôi."
Hạ Phong Sinh đi ra khỏi phòng làm việc thì cảm thấy cổ ngứa ngáy.
Cậu giật mình cười một tiếng, thì ra là thiếu một sợi dây thừng.
Lúc cậu mở cửa đi ra ngoài, có người đã tiến vào phòng làm việc qua khe hở, sắc mặt người tới vàng như nến, làn da già kinh điển của viện tài chính, là đàn anh bị chèn ép hai năm vẫn chưa tốt nghiệp tiến sĩ.
Giống như Hạ Phong Sinh, không có gia thế, không có bối cảnh, là đối tượng chèn ép của Dương Lợi Vạn.
"Đàn anh!"
Hạ Phong Sinh quay đầu, người đến là đàn em vừa rồi cùng nhau ngồi họp, Tống Vũ.
Tống Vũ chạy tới: "Thật trùng hợp nhỉ đàn anh, anh vẫn chưa đi."
Hạ Phong Sinh: "Đang chuẩn bị đi đây."
"Đàn anh, anh ăn cơm chưa, anh muốn đi ăn cùng em không?" Tống Vũ nói.
Hạ Phong Sinh vốn muốn từ chối nhưng chợt nhớ tới gia cảnh của Tống Vũ hình như là con cái nhà giàu.
"Được." Cậu nhếch đôi môi đỏ tươi lên, nở nụ cười thương hiệu.
Đồng ý với Tống Vũ đi đến nhà ăn xả cơn đói.
Cậu sẽ không bỏ qua cơ hội giữ gìn mối quan hệ với người có gia cảnh tốt, ngợp trong giới tài chính vàng son, muốn thu hoạch được tài nguyên nhân mạch là chuyện khó như lên trời.
Hôm nay thang máy đang sửa, hai người đi thang bộ.
Vừa lên tầng tiếp theo, điện thoại điên cuồng hiện lên thông báo không đúng lúc.
Lợn chết thành tinh: "Tiểu Hạ, tôi nghĩ rồi, năng lực chuyên môn của cậu còn nhiều thiếu sót, mặc dù chưa gửi bài viết cho tôi nhưng chắc chắn cũng có sơ hở, vậy lần này đừng viết tên cậu là tác giả, đợi tôi xem xong rồi sắp xếp sau."
Mặt Hạ Phong Sinh không có biểu cảm gì, nhìn chằm chằm vào màn hình, chuyện nên tới vẫn sẽ tới.
"Đúng rồi, trong tay tôi có mấy tài liệu lịch sử, cậu xem xong rồi viết báo cáo tổng kết cho tôi, lát nữa tôi gửi cách thức cho cậu."
"Nhìn thấy chưa, thấy rồi thì trả lời."
"Nói chuyện."
Hạ Phong Sinh nổi giận.
Gõ ra mấy chữ gửi đi: "Nhận được rồi"
Không thêm dấu chấm câu.
Một giây sau.
Lợn chết thành tinh: "Dấu chấm tròn đâu."
Hạ Phong Sinh: …
Tôi là cá vàng à? Gửi tin nhắn còn phải thổi bong bóng cho ông sao?
Đã cho ông mặt mũi rồi.
Người thường giận dữ…
Hạ Phong Sinh trả lời.
"Nhận được rồi."
Đang giận dữ.
Vừa trả lời tin nhắn bên trên xong, tin nhắn của một người liên hệ khác tiếp tục tới.
Là một lãnh đạo nam trên tiệc rượu của nữ đại lão, cùng một loại với Dương Lợi Vạn.
Hạ Phong Sinh ghi chú tên là: Đầu bên kia.
"Tiểu Hạ, tôi nghe giáo viên hướng dẫn của cậu nói ngày mai cậu cũng sẽ tới tiệc rượu."
"Đến lúc đó chúng ta lén sếp Phương đi ra ngoài chơi một chút đi."
"[Hình ảnh]."
Một bức ảnh tự chụp dầu mỡ.
Bởi vì tốc độ độc của tôi quá nhanh nên khi não tôi ý thức được mình nhìn thấy cái gì, con mắt của tôi đã…
Mắt Hạ Phong Sinh chỉ còn lại tròng trắng.
Vẻ ngoài của đối phương chấn động lòng người, mắt vì để bảo vệ bản thân mà tự động bị cận thị, người từng thấy người này nên liên hợp lại gõ sập cửa cục bảo vệ chữa bệnh quốc gia, kêu trời trách đất cho đến khi được đồng ý cho cận thị vào bảo hiểm y tế.
Vốn cho rằng tin nhắn đến đây là xong rồi, thực ra không phải, khi load lại tin nhắn thì vẫn có tầng tầng lớp lớp.
Lần này là của các đàn em.
"Đàn anh, có một báo cáo em xem không hiểu, anh có thể xem giúp em một chút không?"
"Đàn anh, ppt này làm như nào, xin anh giúp em với."
"Đàn anh, chuyện lớn khẩn cấp xin anh giúp em một chút (Chắp tay trước ngực)."
"Đàn anh…"
"Đàn anh…"
Có đôi khi cậu thật sự muốn ném điện thoại xuống bồn cầu rồi xả đi.
Hạ Phong Sinh vừa xem điện thoại vừa đi xuống dưới, dưới chân bước hụt một cái suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
Tống Vũ vội vàng đỡ lấy cậu: "Đàn anh, anh ổn chứ?"
Hạ Phong Sinh: "Cơm."
Cậu đứng vững lại, mặt không chút biểu cảm.
Sao không ngã chết luôn đi.
Khoá kéo ba lô của Tống Vũ chưa kéo kín, một cây bút bi rơi xuống cầu thang.
Hai người không nhìn thấy, tiếp tục đi xuống.
Rầm rầm!
Tiếng động lớn vang lên, Tống Vũ theo phản xạ ôm đầu, đến khi buông tay ra thì Hạ Phong Sinh đã từ đỉnh cầu thang dịch chuyển xuống chân cầu thang.
Xuống kiểu gì vậy... không đi thang bộ, cũng không đi thang máy.
Hai tay Hạ Phong Sinh đặt trước ngực, nằm trong vũng máu, lặng lẽ không một tiếng động.
Tống Vũ thăm dò gọi cậu: "Đàn anh?"
Hạ Phong Sinh: …
Tống Vũ: "Anh thi thể!"