Buổi tối, Thẩm Ứng Hồi không biết đường đến cung điện của Hoàng Đế, thế là cứ thế ngồi kiệu sai người hầu dẫn đi.
Thẩm Ứng Hồi mở cửa ra, lập tức thấy vị Đế Vương mặc long bào đang cầm một quyển sách, đọc dưới ánh nến.
Cả triều đình đều bị Bùi Thừa nắm giữ nên tấu chương đều được đưa đến chỗ Bùi Thừa trước, sau khi Bùi Thừa phê duyệt mới sàng lọc tượng trưng một vài tấu chương không quan trọng đưa cho Hoàng Đế bù nhìn này xem qua.
Trông có vẻ cha anh ta thích nghi khá tốt.
Thấy thằng con trời đánh đến, Hoàng Đế chỉ khẽ nâng tay, các cung nữ và thị vệ đứng bên cạnh lập tức khom mình, lần lượt đi ra khỏi cửa, người cuối cùng ra ngoài biết ý đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Thẩm Ứng Hồi không nhịn được nữa, xông thẳng đến ôm lấy cánh tay cha mình, khóc lóc:
- Cha ơi cha, cứu con cứu con cứu con đi mà...
Trán Thẩm Lâm Kỳ nổi gân xanh, giọng hơi đanh lại:
- Đứng thẳng lên.
Qua bao năm sống dưới sự uy hiếp của cha mình, Thẩm Ứng Hồi đã sớm hình thành phản xạ có điều kiện, lập tức buông tay ra, ngoan ngoãn đứng thẳng. Bây giờ trên gương mặt xinh trai đầy vẻ nịnh nọt hèn mọn.
Thẩm Lâm Kỳ: ...
Nhớ lại khuôn mặt đẹp trai phi giới tính thường nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn trong ký ức của Hoàng Đế bù nhìn, rồi nhìn lại khuôn mặt do thằng con mình giữ bây giờ, Thẩm Lâm Kỳ chỉ cảm thấy nổi da gà. Thẩm Ứng Hồi ấm ức:
- Cha ơi, sao chúng ta lại đến nơi này? Mẹ đâu? Ông đâu? Còn em gái và Lâm Dịch nữa?
Thẩm Lâm Kỳ liếc anh ta một cái, nói:
- Mày quên vụ chúng ta bị tai nạn máy bay rồi hả?
Cả nhà cùng quy thiên chỉ trong một giây, nói ra nghe coi có thấy ngầu không.
Thẩm Ứng Hồi lẩm bẩm: - Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Thẩm Lâm Kỳ bình tĩnh: - Không sao, chúng ta cứ chờ họ tự tìm đến thôi.
Thẩm Ứng Hồi mặt mày ngu ngơ: - Dạ?
Thẩm Lâm Kỳ cười khẩy:
- Thì cái chuyện đội quần hôm nay mày làm đó con, Cửu Thiên Tuế quyền khuynh thiên hạ lại quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế bù nhìn như tao, còn đường đường chính chính gọi tao là cha. Mày có tin từ hôm nay chuyện này sẽ đồn khắp thiên hạ không? Chắc trên đời trời đất này có mỗi mày là teo não được như thế thôi con, trong cốt truyện gốc làm gì có vụ này, thay đổi tính cách rõ rành rành như thế, họ không tìm được chúng ta thì còn ai tìm được chúng ta?
Thẩm Ứng Hồi: QAQ.
Thẩm Lâm Kỳ hít sâu một hơi:
- Còn nữa, chủ nhân của cơ thể mày bây giờ chạy sang người Lễ bộ thị lang rồi. Mày cố gắng nói ít thôi, với lại đừng có lúc nào cũng để cảm xúc lộ hết ra mặt!
Thẩm Ứng Hồi rùng mình: - Cha, cha nói gì cơ? Cái tên Cửu Thiên Tuế kia vẫn còn... Ở thế giới này ạ?
Thẩm Lâm Kỳ nhìn thằng con trai sợ đến nỗi co rúm như đà điểu, đau đầu xoa trán. Ông ấy bình tĩnh rà soát lại cốt truyện gốc một lượt, phân tích tính cách từng nhân vật rồi bắt đầu cầm tay chỉ thằng con mình nên làm gì tiếp theo, phải dùng thuộc hạ của Cửu Thiên Tuế như thế nào.
Mặt Thẩm Ứng Hồi đầy vẻ sợ hãi hoang mang, cảm thấy rằng mình sẽ không làm được.
Thẩm Lâm Kỳ nhìn thằng con trai mãi không lớn này, đột nhiên bình tĩnh nói:
- Ứng Hồi, đã là người thì sẽ có ngày phải trưởng thành, cha mẹ không thể ở bên con mãi được. Nam chính Bùi Thừa vẫn còn ở thế giới này, hắn có sức hút cá nhân cực kỳ mạnh mẽ, nếu hắn muốn, hắn có thể dễ dàng tập hợp thuộc hạ của mình về bên cạnh. Con cũng thấy rồi đấy, nữ chính trọng sinh căm ghét gã Hoàng Đế bù nhìn này thấu xương, bản thân cha lại bị tước hết quyền lực, không có chút thế lực nào. Nếu không xoay chuyển cục diện kịp thời thì kết cục cuối cùng của cha...
Thẩm Ứng Hồi hoảng sợ, vội bịt miệng ông ấy lại: - Cha đừng nói mà...
Nhưng Thẩm Lâm Kỳ lại gạt tay anh ta ra, mỉm cười nói ra bốn chữ: - Lăng trì xử tử.
Ông ấy lấy chính mình ra để đe dọa, lại còn là cách chết tàn khốc như vậy nữa.
Phải nói là, rất hiệu quả.
Thẩm Ứng Hồi đúng là một tên công tử bột chính hiệu, lại còn vừa ngốc vừa chẳng có chí tiến thủ, nhưng gia đình chính là giới hạn của anh ta. Huống hồ đó lại là người cha mà anh ta vô cùng ngưỡng mộ và kính ngưỡng, người đã yêu thương anh ta và em gái từ nhỏ đến lớn. Ánh mắt anh ta dần dần kiên định, lẩm bẩm:
- Cha ơi, con nhất định sẽ làm được...
*
Tôi phun cả ngụm nước ra:
- Cô nói cái gì cơ? Trong buổi chầu hôm nay Cửu Thiên Tuế quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế, còn gọi Hoàng Đế là cha á?
Nha hoàn Lan Linh đáp: - Vâng thưa tiểu thư, mọi chuyện là thật ạ.
Chuyện cười cảm lạnh gì đây?
Với cái tính phản diện điên rồ của nam chính ấy nhé, cho dù hắn có chém đầu Hoàng Đế ngay trước mặt bách quan tôi cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhưng quỳ xuống á?
Còn gọi cha nữa à?
Hình như ngược rồi đó?
Sau khi cho lui những người xung quanh, Lâm Dịch pha ấm trà, rót cho tôi một chén:
- Xem ra cha va anh trai em xuất hiện rồi.
Tôi thật sự không nuốt nổi, đặt chén trà sang một bên, vẻ mặt phức tạp:
- Đúng là... Sao em không thấy bất ngờ tí nào trước cái tật hễ làm sai gì đó là anh hai hoảng loạn quỳ xuống xin cha em tha ấy nhỉ? Nhưng mà họ, một người xuyên thành Cửu Thiên Tuế, một người xuyên thành Hoàng Đế cũng kỳ quái quá rồi đó!
Lâm Dịch cảm thấy rất tủi thân:
- Có kỳ quái thì cũng không kỳ quái bằng chúng ta được đâu.
Tôi im lặng luôn.
Lâm Dịch gõ gõ ngón tay lên bàn, nói:
- Mấy ngày này anh sẽ tìm cách liên lạc với cha và anh hai. Chuyện này truyền đi nhanh vậy, chắc mẹ em cũng sẽ sớm xuất hiện thôi.
Tôi cảm thấy cạn lời:
- Theo cái kiểu xuyên không của chúng ta bây giờ... Sao em cứ cảm giác thân phận của mẹ cũng sẽ khó đỡ không kém nhỉ?
Lâm Dịch: …
*
Huyết Ảnh Điện - Tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ, chỉ cần bạn trả đủ nhiều thì ngay cả Cửu Thiên Tuế Bùi Thừa quyền hành che trời bọn họ cũng dám mạo hiểm ám sát.
Trong điện, người phụ nữ mặc áo choàng đen, khuôn mặt ẩn sau vành mũ, chỉ cần là nơi bà ấy đi ngang qua thì các sát thủ khác đều kính cẩn né tránh. Lý do là vì người phụ nữ này là sát thủ số một Huyết Ảnh Điện, danh hiệu Tuyền Cơ.
Không ra tay thì thôi chứ hễ ra tay là không có chuyện thất bại!
Đến khi trở ra thì nữ sát thủ mặc áo choàng biến mất, thay vào đó là một quý nữ mặc áo khoác và váy dài màu hồng đào, toát lên vẻ lạnh lùng xa cách của một tiểu thư đài các.
Diệp Tinh ngồi trong trà lâu, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt. Vì bà ấy tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nên đương nhiên cũng kế thừa toàn bộ bản lĩnh của nguyên chủ. Thêm vào đó ở hiện đại bà ấy vốn đã giỏi đánh nhau, có nền tảng sẵn nên khi sử dụng võ nghệ của nguyên chủ cũng không gặp trở ngại gì.
Chỉ là... Cách đây không lâu nguyên chủ mới nhận một nhiệm vụ.
Đó là ám sát Hoàng Đế.
Đúng vậy, là giết gã Hoàng Đế bù nhìn của triều Đại Yến kia đấy.
Thế nhưng chuyện hoang đường xảy ra trong buổi chầu ngày hôm qua đã đồn khắp hang cùng ngõ hẻm rồi.
Diệp Tinh: ...
Hay lắm. Không còn nghi ngờ gì nữa, cá chắc là lão chồng cáo già và cái thằng con trai nhát cáy của mình.
Mà bây giờ thì... Hổng lẽ mình phải giết chồng mình ư?
Trên đầu Diệp Tinh từ từ xuất hiện một dấu chấm hỏi: ?