Cả nhà tôi cùng xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết cổ trang.
Tin tốt: Tôi xuyên thành đích nữ của phủ Tướng quân.
Tin xấu: Tôi không biết người nhà tôi đã xuyên vào xác của ai.
Tin xấu hơn nữa là...
Tôi nuốt nước bọt, quan sát cẩn thận "cậu em trai ruột" cùng cha cùng mẹ của nguyên chủ với ánh mắt e ngại, nhưng thật ra linh hồn bên trong lại là anh bạn trai ngon nghẻ của mình. Tôi gượng cười hỏi:
- How are you, boy?
Cả người thiếu niên tuấn tú tỏa ra khí lạnh, mặt không cảm xúc đáp:
- I am not fine. Thank you.
Tôi với bạn trai là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ tấm bé nên chuyện yêu nhau cũng tự nhiên như nước chảy thành sông. Nếu mà xuyên kiểu bình thường ấy nhé, thấy anh xuyên thành một thiếu niên đáng yêu, kiêu ngạo thế này thì chắc tôi đã nhào tới hôn hít, ôm ấp, bế ảnh lên rồi.
Nhưng bây giờ thì...
Nhìn bản mặt giống cha ruột nguyên thân ít nhất năm phần của thiếu niên trước mắt này, tự nhiên dạ dày tôi thấy nhoi nhói lạ thường.
Ở một góc không ai hay biết, tôi hú hét như hóa thân thành con gà bị cắt tiết.
Có nhà ai xuyên không mà lố bịch như nhà tôi không!
Các cặp đôi khác xuyên không, nếu không là Vương gia lạnh lùng với quý nữ nhà cao cửa rộng, thì cũng là tiểu Tướng quân áo gấm cưỡi ngựa với ca kỹ lạnh lùng quyến rũ, còn không thì cũng là hoàng tử nước địch với công chúa sa cơ lỡ vận.
Còn chúng tôi, người có tình rồi cũng có ngày hóa thành chị em à?
Có cặp nào trên đời này kỳ quái hơn chúng tôi được nữa không?
Tôi run run giơ tay lên, thử thăm dò ý kiến ông anh này:
- Hay do thấy chúng ta làm thanh mai trúc mã chán quá nên cho chúng ta chơi "luận loan" thử xem có thú vị hơn không?
Ông anh nào đó: ...
Ông anh nào đó thấy đau đầu:
- Hay là chúng ta đi tìm ông, cha mẹ và anh trai em trước đi?
Đột nhiên, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu tôi: [Chào các ký chủ, tôi là hệ thống số 0035.]
Tôi: ???
Lâm Dịch cũng nhíu mày.
Hệ thống: [Hiện tại các bạn đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết cổ trang mang tên "Cửu Thiên Tuế cưng chiều hết mực: Thái Hậu yêu kiều xinh đẹp biết bao".]
Tôi: ... Đù mé đây chẳng phải cuốn tiểu thuyết mà tôi mới đọc tuần trước sao?
Lâm Dịch: - Cho nên?
Hệ thống: [Chỉ cần các bạn đi theo đúng cốt truyện gốc cho đến đoạn kết là có thể trở về hiện đại.]
Mặt mũi tôi xanh lè xanh lét.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì em trai của nguyên chủ là nam phụ trong cuốn tiểu thuyết này. Y lặng lẽ ngậm ngùi yêu đơn phương nữ chính Thái Hậu mà không thể nói ra, hơn nữa y còn vì nữ chính Thái Hậu mà trả giá tất cả, nhưng rồi cuối cùng lại cưới đích nữ nhà họ Tạ để dứt bỏ mối tình này.
Excuse me???
Đi theo cốt truyện gốc á?
Em trai tôi = Nam phụ si tình = Bạn trai tôi???
Yêu đơn phương nữ chính?
Cưới đích nữ nhà họ Tạ???
Mày đang nói cái rắm chó gì thế hả con hệ thống chết dẫm kia?
Tôi thà trói Lâm Dịch bên cạnh cả đời chứ đừng hòng có chuyện thả anh ra ngoài yêu đơn phương nữ chính gì đó, cưới đích nữ nhà họ Tạ gì đó!
Tôi mỉm cười:
- Bây giờ tôi thấy chơi "luận loan" cũng không phải không được.
Lâm Dịch: ...
Hệ thống: [...]
*
Bạch Cẩm trọng sinh rồi, trọng sinh về năm nàng mười sáu tuổi.
Kiếp trước, nàng thấy thiếu niên này bị bắt nạt đáng thương quá bèn giúp hắn đuổi lũ người xấu đi, cho hắn mẩu bánh mì và bát canh nóng. Nhưng không ngờ đến khi gặp lại, nàng đã là Thái Hậu trẻ tuổi xinh đẹp, còn hắn là thái giám âm u độc ác. Dù quen biết nhau từ lâu nhưng cũng không thể vượt quá giới hạn.
Tay hắn nhuốm máu tươi, từng bước từng bước nắm quyền lực trong tay, tính kế cho lão Hoàng Đế chìm đắm trong rượu chè gái gú mà chết, sau đó nâng đỡ một hoàng tử nhu nhược vô năng lên ngôi, ép Thiên Tử phong mình làm chư hầu.
Nam Cương xảy ra phản loạn, Cửu Thiên Tuế dẫn binh đi bình loạn. Không ngờ trong lúc đó tên Hoàng Đế chó chết kia lại lộ ra răng nanh, nhân lúc Cửu Thiên Tuế không có ở đây để làm chuyện bất chấp luân thường đạo lý, làm chuyện bậy bạ với nàng.
Nàng chống cự đến chết không chịu, hắn ta bèn lấy người nhà nàng ra uy hiếp nàng.
Trong nỗi tuyệt vọng tột cùng, nàng đã thắt cổ tự tử.
Cuối cùng, Cửu Thiên Tuế cũng về tới, nhưng thứ hắn nhìn thấy chỉ còn là thi thể của nàng.
Khi đó đôi mắt của Cửu Thiên Tuế xưa nay vẫn luôn xem nhẹ mọi thứ, thờ ơ như gió thoảng mây bay bỗng đỏ rực lên như ác quỷ bò ra từ địa ngục, cả người tỏa ra sự tuyệt vọng điên cuồng.
Tiếng cười thê lương vang lên, hắn thanh trừng cả triều đình, ngũ mã phanh thây Hoàng Đế rồi xách đầu hắn ta tới trước mộ nàng để tạ tội.
Cuối cùng, ánh mắt hắn như trút gánh nặng, hôn nhẹ lên bài vị của nàng, sau đó ôm nó tự thiêu trong cung điện mà nàng sinh sống bấy lâu.
Dù thế nào nàng cũng không ngờ vị Cửu Thiên Tuế khiến người người khiếp sợ này lại yêu đơn phương mình.
Nàng cười khổ, nếu có kiếp sau, nhất định nàng sẽ băm tên Hoàng Đế chó chết kia ra thành nghìn mảnh.
Nếu có kiếp sau, Bùi Thừa, em nhất định sẽ không phụ chàng…
*
Điện Tuyên Chính.
Hoàng Đế mặc long bào ngồi trên long ỷ, rủ mắt, hạt châu trên mão rũ xuống che khuất hàng lông mày và ánh mắt khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của ông ấy. Bên cạnh Hoàng Đế là một chàng trai trẻ mặc áo đỏ đang đứng, dung mạo hắn đẹp tuyệt trần, nhưng trên môi không có nụ cười gian xảo khó đoán như ngày thường, ngược lại ánh mắt còn hay lơ đãng, khóe miệng giật giật như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó không thể không nhẫn nhịn.
Các quan lại trong triều cùng hô vang:
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Nhưng ánh mắt lại vô thức dời sang chàng trai áo đỏ tuyệt sắc kia, chờ đợi chỉ thị của hắn. Ai cũng biết Cửu Thiên Tuế Bùi Thừa mới là người nắm quyền thực sự của vương triều này, còn Hoàng Đế chỉ là bù nhìn mà thôi.
Thấy Bùi Thừa im lặng hồi lâu, các quan lại vẫn im re như gà mắc tóc.
Đùa à, Cửu Thiên Tuế không nói lời nào thì ai dám mở mồm ra trước?
Chọc tức vị Diêm Vương tàn nhẫn máu lạnh này thì cứ chờ bị vặn đầu xuống làm cầu đá đi thôi.
Cuối cùng, Hoàng Đế cũng ngẩng đầu lên.
Phía sau những chuỗi hạt châu rũ xuống từ trên mão là một khuôn mặt vô cùng khôi ngô, tuy không thể tránh khỏi dấu ấn của thời gian nhưng khí chất lại càng thêm vững vàng chững chạc. Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì tuyệt đối không thể nhìn ra ông ấy là một Hoàng Đế bù nhìn nhu nhược.
Ông ấy mở lời hỏi chàng trai áo đỏ bên cạnh bằng giọng điệu ôn hòa:
- Không biết ái khanh có ý kiến gì không?
Lúc này, một quan viên trong triều bỗng giương mắt nhìn hai người một cách âm u, môi mỏng như máu khẽ cong lên, nụ cười trên mặt khiến người ta lạnh xương sống. Nếu có người để ý sẽ thấy biểu cảm trên mặt vị quan viên này giống hệt Cửu Thiên Tuế thường ngày.
Chàng trai áo đỏ gánh chịu áp lực của cả triều đình cổ đại, lại còn bị người cha ruột xuyên không đến đây hỏi han "nhẹ nhàng ân cần" như thế nên chân nhũn ra như bã đậu ngay lập tức.
Lúc bấy giờ toàn bộ nội dung cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này đã hiện lên trong đầu anh ta rồi.
Xuyên thì xuyên đi, nhưng địt cụ ai lại xuyên thành thái giám chứ!
Xuyên thì xuyên đi, nhưng địt cụ ai lại xuyên thành kẻ thù của cha mình chứ!
Cửu Thiên Tuế "quyền khuynh thiên hạ, đa trí yêu nghiệt" VS Hoàng Đế "ngu ngốc vô dụng, mặc người bài trí".
Anh ta thật sự muốn phát điên rồi.
Có cần phải kích thích như thế không chứ!
Anh ta chỉ là một thằng tép riu thôi mà, tại sao lại đá anh ta vào cái thế khó nhằn thế này?
Anh ta với cha mình không thể đổi chỗ cho nhau được à? Làm ơn để anh ta làm Hoàng Đế bù nhìn chỉ biết ăn chơi, còn cha anh ta thì làm quyền thần khuấy đảo thiên hạ được không.
Đúng vậy.
Cha anh ta ghê gớm như vậy đấy, mẹ anh ta cũng không thua gì, nhưng điều đó cũng không thể ngăn được một đứa vô dụng như anh ta trở thành con của họ.
Xét nghiệm ADN đến lần thứ N rồi, chuyện anh ta là con trai ruột của cặp vợ chồng này là sự thật không thể chối bỏ. Cho dù cha mẹ có uốn nắn, dạy dỗ anh ta đến cỡ nào thì anh ta vẫn kiên định trưởng thành thành một công tử bột chỉ biết ăn chơi lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp gì ở thủ đô.
Đáng lẽ có một cặp cha mẹ mang hào quang nhân vật chính như thế thì ít nhất anh ta cũng phải trở thành nhân vật chính tiếp theo chứ, nhưng anh ta lại trở thành người giống lũ bạn xấu hay xuất hiện bên cạnh nam chính trong tiểu thuyết.
Không khá hơn được.
Đến nước này rồi cha già của anh ta đành phải "từ bỏ điều trị" anh ta, bắt đầu chuyển sang luyện "acc phụ", cũng chính là cô em gái thừa hưởng trăm phần trăm bộ gen ưu tú của cha mẹ anh ta.