Lông tơ trên người chàng trai áo đỏ dựng đứng hết cả lên. Bên này là cha già biến thành Hoàng Đế bù nhìn, bên kia là ánh mắt chăm chú của bách quan khiến anh ta muốn nghẹt thở, lại thêm vừa mới xuyên đến nên đầu óc anh ta chưa kịp hoạt động.

Thế là bách quan được chứng kiến một tượng sốc đến tận óc.

Vị Cửu Thiên Tuế lạnh lùng tàn bạo, thao túng thiên hạ trong lòng bàn tay ấy đột nhiên quỳ phịch xuống trước mặt Hoàng Đế bù nhìn nhu nhược, giọng nói run lẩy bẩy:

- Cha ơi... Con sai rồi...

Quan lại trong triều: ???

Cửu Thiên Tuế thật: ?

Ngay cả nụ cười hiền lành trên khóe môi Hoàng Đế cũng cứng đờ lại.

Địt cụ.

Xem ra từ bỏ điều trị hơi sớm rồi.

Ông ấy không muốn thừa nhận cái thằng trông hèn hết biết này là con trai của mình đâu!

Trên mặt Hoàng Đế vẫn giữ nụ cười tủm tỉm, nhưng trong bụng thì rap diss rồi.

Lúc này ông ấy buộc phải phát huy hết khả năng diễn xuất cả đời của mình, vội vàng bước xuống từ trên ngai vàng, đích thân đỡ người cầm quyền trên thực tế của triều Đại Yến dậy. Nếu lắng nghe kỹ thì còn có thể nghe thấy sự hoảng sợ ẩn sau giọng nói của Hoàng Đế:

- Tối qua ái khanh ngủ không ngon ư? Sao lại nói ra những lời hồ đồ như vậy, có khác nào đang trù ẻo trẫm đâu.

Ánh mắt lộ rõ sự đe dọa: Đến diễn mà mày cũng không biết làm hả cái thằng trời đánh này? Địt cụ nhà nó, một quyền thần như mày lại gọi Hoàng Đế bù nhìn như tao là cha hả? Đờ mờ mày có bị khùng không?

Cặp giò dưới lớp quần áo của Thẩm Ứng Hồi run như cầy sấy, các quan lại bên dưới thì hướng ánh mắt ngạc nhiên lẫn ngờ vực về phía Cửu Thiên Tuế. Mặc dù vị Cửu Thiên Tuế này luôn phát điên theo đợt, thỉnh thoảng lại thanh trừng triều đình một lần, hễ ra tay là đầu rơi máu chảy, nhưng đã bao giờ gọi Hoàng Đế bù nhìn là cha như hôm nay đâu!

Chẳng lẽ Cửu Thiên Tuế lại nghĩ ra cách mới để hành hạ họ nữa rồi?

Muốn mượn vở kịch này để "hành" họ?

Hoặc thử xem rốt cuộc họ trung thành với Hoàng Đế hay trung thành với hắn?

Bởi vì họ vĩnh viễn không thể nào đoán được một kẻ điên có thể làm ra những hành động bất ngờ gì.

Nghĩ đến đây, các quan lại chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Còn Thẩm Ứng Hồi thì chỉ muốn hét toáng lên, may mà anh ta nhịn được. Anh ta đang định bày ra vẻ mặt lấy lòng với cha mình nhưng ai ngờ lại thấy ông ấy nở một nụ cười rợn tóc gáy với mình, như thể đang nói: Mày thử để lộ thêm lần nữa xem?

Thẩm Ứng Hồi: QAQ. Con chỉ là thằng công tử bột ăn chơi lêu lổng thôi mà cha ơi!

Anh ta nào biết phải làm tiếp cái gì đâu!

Anh ta biết cốt truyện, nhưng làm gì có ký ức của Cửu Thiên Tuế!

Cuối cùng Thẩm Ứng Hồi cố gắng hết sức bình tĩnh lại, vô tình nhìn thoáng qua một tiểu thái giám.

Thật sự chỉ là vô tình thôi nhé.

Ai ngờ tiểu thái giám kia tự cho rằng đã nhận được "tín hiệu" từ Cửu Thiên Tuế, lập tức nghiêm nghị, phe phẩy phất trần, the thé hô lên:

- Bắt đầu buổi chầu!

Thẩm Ứng Hồi bị giọng nói chói tai này làm giật bắn mình.

Ôi tiên sư nhà nó, giọng cậu khỏe thật đấy tiểu công công.

Các quan lại thầm lau mồ hôi lạnh, cầm tấu sớ trong tay, bắt đầu tấu trình.

- Khởi bẩm bệ hạ, vùng Mẫn Châu đang gặp hạn hán quy mô lớn...

- Khởi bẩm bệ hạ, hình như vùng Nam Cương có biến động, thần cho rằng...

- Khởi bẩm bệ hạ, thần muốn vạch tội...

- Bệ hạ, vi thần có tấu chương muốn trình, về công trình sửa chữa kênh đào Kinh Hàng...

Mặc dù nói là khởi bẩm bệ hạ, nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung vào Cửu Thiên Tuế trên cao.

Thẩm Ứng Hồi: ...

Chu mi nga!

Các vị đang nói cái gì vậy?

Anh ta hoàn toàn không hiểu gì hết!

Cửu Thiên Tuế thật nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì của "chính mình", khóe môi cong lên một nụ cười châm biếm khinh miệt, thu lại sát ý trong mắt. Xem ra hồn ma đang chiếm giữ cơ thể hắn lúc này chẳng qua chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi. 

Hắn ung dung suy nghĩ, không ngờ lúc ngước mắt lên lại đối diện với ánh mắt của vị Đế Vương trên ngai vàng.

Vị Hoàng Đế khù khờ kia không còn vẻ nhút nhát và sợ hãi như thường ngày nữa, ông ấy lặng lẽ lắng nghe bách quan tấu trình, nét mặt bình thản, khóe môi mang theo nụ cười có như không, ánh mắt lướt qua giữa đám quần thần, nhìn như thoáng qua nhưng thực chất lại mang theo sự dò xét và đánh giá.

Sự sắc bén được giấu rất kỹ trong đôi mắt.

Tới khi ông ấy nhìn một vị quan viên có gương mặt hung ác, có làm thế nào cũng không giấu được sự tàn bạo do đã giết quá nhiều người thì trong mắt ông ấy lóe lên một tia sắc bén.

Vị quan viên kia cười như không cười nhìn Hoàng Đế, mà ông ấy cũng không tránh né không sợ hãi, nét mặt bình thản. 

Ông ấy khác với thằng con đần độn của mình, ông ấy có ký ức đầy đủ của Hoàng Đế bù nhìn. Vị quan viên này là Lễ bộ thị lang, thường ngày cổ hủ cứng nhắc, làm việc cẩn trọng, điềm tĩnh trầm ổn. Nhưng hôm nay hắn như biến thành một người hoàn toàn khác, nụ cười méo mó đến rợn người.

Không thể nói là không liên quan đến vị Cửu Thiên Tuế quyền thế ngập trời trong ký ức, chỉ có thể nói là giống hệt.

Còn Bùi Thừa thì rủ mắt xuống, xoa xoa ngón tay.

Thú vị thật.

Không chỉ có mỗi hắn bị hồn ma chiếm xác mà ngay cả cái tên Hoàng Đế bù nhìn kia cũng bị một hồn ma khác chiếm xác rồi.

Kết hợp với cảnh vừa rồi... Hồn ma chiếm xác Hoàng Đế là cha của hồn ma chiếm xác hắn ư?

Nụ cười trên môi Bùi Thừa càng nở rộ hơn, mọi chuyện ngày càng thú vị rồi đây...

Thẩm Ứng Hồi đang vắt óc nghĩ cách đối phó với quần thần mà không hề hay biết chủ nhân của cơ thể này và cha già của mình đã có một màn đấu mắt, thậm chí còn nhận ra thân phận của đối phương rồi.

Cuối cùng anh ta chợt nảy ra một ý, nhìn mọi người với gương mặt không cảm xúc, vẻ mặt đầy vẻ cao thâm khó dò, kiểu: Chẳng lẽ còn cần bổn tọa dạy các ngươi nên làm thế nào à?

Cũng may hiện tại trong triều không có chuyện gì lớn.

Cuối cùng cũng nhịn được tới lúc tan chầu, Thẩm Ứng Hồi mừng đến phát khóc.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play