Chương 6

“Vậy thì thông rồi!”

Mọi người nghe xong phân tích của Ninh Việt, đều cảm thấy rất có lý.

“Hơn nữa, 15 năm Minh sư muội đều nhận được điểm nghịch mệnh, vậy việc thay đổi vận mệnh này không chỉ đơn giản là do lúc đầu thân phận bị nhận nhầm.” Mạc Hoài cũng bổ sung: “Điều này chứng tỏ ngoài thân phận người nghịch mệnh của Minh sư muội thì duyên phận gia đình, cơ duyên tông môn... Tất cả nhân quả bên ngoài có thể tước đoạt trên người muội ấy đều bị đối phương thay thế. Nói cách khác, vận mệnh hiện tại của Minh Châu mới là vận mệnh ban đầu của Minh sư muội.”

Ninh Việt: “Nếu không thì không thể giải thích được, thậm chí cả Thiên linh căn của Minh Châu...”

Mạc Hoài đồng tình: “Có lẽ xác suất huyết mạch người thường sinh ra Thiên linh căn rất nhỏ, ngược lại huyết mạch tu sĩ dễ sinh ra con cái có thiên phú linh căn hơn, loại bí thuật thay thế linh căn này cũng không phải là không có...”

Vừa nói xong, mọi người trong nhóm xôn xao.

Cố Niệm Niệm: “Sao lại có loại người này chứ! Quá vô sỉ! Đồ ăn cắp! Nàng ta lại có thể mặt dày đối mặt với Đại Đại! Tức chết ta rồi!”

Diệp Thiên Cơ: “Cướp cơ duyên của người khác, đây là mối thù không đội trời chung, tương lai Minh sư muội đánh lên Thiên Nguyên tông, nhất định phải tự tay giết chết người này!”

Thanh Dương Tử: “Giết giết giết! Minh sư muội bị bài xích ở trong tông môn, và việc lạc vào cấm địa, có khi là do nàng ta âm thầm giở trò!”

Ninh Việt: “Sư muội, có phải bình thường ở trong tông môn Minh Châu không muốn muội sống tốt không? Hay chèn ép muội không?”

Minh Đại nhớ lại: “Công khai thì không có, sau lưng thì không biết, nhưng đúng là nàng ta rất thích khoe khoang ở trước mặt ta.” Tựa như vô tình khoe khoang Cảnh Vân lại chuẩn bị đan dược gì cho nàng ta, khoe Huyền Lăng lại truyền thụ pháp thuật gì đó cho nàng ta.

“A… kẻ tiểu nhân này! Nàng ta cố ý đấy!” Cố Niệm Niệm tức điên.

Bị cướp mất sự coi trọng của tông môn lẽ ra nên được nhận, tình yêu thương của cha lẽ ra phải có, thân phận đệ tử chân truyền Kim Đan lẽ ra thuộc về mình... Với tư cách là người ngoài cuộc, mọi người nghe xong đều phẫn nộ bất bình. Đặt mình vào hoàn cảnh đó, đủ loại cảm xúc ấm ức không cam lòng cuồn cuộn, lại nghĩ đến Minh Đại mới 16 tuổi, đã bị những người đó bức đến đường cùng, càng cảm thấy nàng đáng thương.

Thấy Minh Đại mãi không nói gì, Thanh Dương Tử cẩn thận hỏi: “Minh sư muội, muội không sao chứ?”

Những người khác cũng an ủi, thậm chí Ninh Việt còn kết luận: “Sư muội đừng đau lòng, những gì muội đã mất, sau này nhất định có thể đoạt lại từng cái một.”

Minh Đại gãi đầu: “Hả, muội không sao, mọi người đừng lo lắng.”

“Ể?” Vốn tưởng rằng Minh Đại sẽ kích động, không ngờ nàng lại có vẻ rất bình tĩnh.

Minh Đại giải thích: “Sau này Cảnh Vân biết Minh Châu không phải là con gái ruột của ông ta, nhưng vẫn đối xử với nàng ta như trước, thứ ông ta coi trọng là thân phận ‘con gái’ này có phải là thiên tài hay không, cho dù vận mệnh của muội không bị Minh Châu tráo đổi, ông ta cũng vì thiên phú mới coi trọng muội, cho nên nghĩ lại năm đó không được đưa đến Thiên Nguyên tông cũng không có gì đáng tủi thân cả.”

Bất kỳ ai khác nghe câu chuyện của Minh Đại đều sẽ đồng cảm ấm ức về phương diện tình thân, trên thực tế từ nhỏ đã quen với thân phận cô nhi, bản thân Minh Đại cũng không buồn, hơn nữa ở Thiên Nguyên tông nhìn thấy tình cha con sâu đậm của Cảnh Vân và Minh Châu, cũng không có dao động nội tâm gì…

Cảnh Vân không có tình cảm với Minh Đại, Minh Đại cũng không có tình cảm với Cảnh Vân!

“Còn về Minh Châu...” Nhắc đến việc này, Minh Đại mới thực sự nghiến răng nghiến lợi: “Nàng ta cướp đoạt cơ duyên tu tiên của ta, sau này ta nhất định phải tìm nàng ta báo thù!”

Nếu nàng là Thiên linh căn, cho dù không được Cảnh Vân mang về Thiên Nguyên tông, đến tông môn nào cũng có thể tu luyện yên ổn.

Logic của Minh Đại rất đơn giản: Không muốn để nàng tu luyện yên ổn, chính là kẻ thù của nàng! Huyền Lăng hay Minh Châu đều như nhau!

“Tuyệt vời!” Nghe xong lời này, Mạc Hoài mở miệng khen ngợi: “Minh sư muội có tâm tính như vậy, chỉ cần không chết yểu giữa chừng, cho dù không có Thiên linh căn, thậm chí cho dù không có hack, tiền đồ tương lai trên con đường tu hành cũng không thể đo lường được!”

Mạc Hoài trong mắt mọi người là tiền bối cao thâm khó lường, có tầm mắt và kinh nghiệm của Nguyên Anh chân quân, lúc này nghe thấy hắn khen Minh Đại như vậy, mọi người cũng bất ngờ, ý ngoài lời là chỉ bằng tâm tính bây giờ Minh sư muội cũng có thể dựa vào chính mình đi ra một con đường, điều này có nghĩa là thiên phú mà tu chân giới phổ biến thừa nhận, hay là ‘Tài, bạn, pháp, địa’ mà tu tiên coi trọng đều không quan trọng bằng tâm tính?

Mạc Hoài lại tiếp tục dặn dò: “Ta cũng đến Kim Đan mới hiểu được, đạo tâm cực kỳ quan trọng, trong quá trình tu hành các vị sư đệ sư muội cũng phải chú ý, đừng lạc vào tâm ma.”

Vừa nhắc đến tu luyện, Minh Đại tỉnh ngủ luôn: “Mạc sư huynh có thể nói thêm một chút không?”

Nhìn thấy vừa nhắc đến tu luyện thì Minh Đại tích cực phát biểu, mọi người phì cười, dường như hiểu được vì sao vừa rồi Mạc Hoài lại nói như vậy.

Mạc Hoài cũng bật cười, nói: “Không phải ta giấu nghề, mà là ngộ đạo là chuyện huyền diệu, đạo của mỗi người đều khác nhau, ta không thể nói cho các muội kinh nghiệm phương pháp đột phá Kim Đan của ta, chỉ có thể đưa ra kiến nghị, để các muội tự mình nắm bắt lấy một chút linh quang trong hư vô mờ mịt kia, nhưng trong quá trình cũng đừng vội vàng, thuận theo tự nhiên là sẽ nước chảy thành sông.”

“Kiến nghị duy nhất của ta là, mọi người hãy bắt đầu từ năng lực cố định của mình.”

Lời này của hắn chủ yếu là nói với các thành viên trong nhóm đang ở giai đoạn Kết Đan kỳ.

Mọi người đều không lập tức lên tiếng, hoàn toàn chìm vào suy nghĩ.

Mà đúng lúc này…

[Minh Đại đã offline]

Số người ở trên cùng của khung chat cũng biến thành (5/6)

Mọi người giật mình: “Bên chỗ Minh sư muội xảy ra chuyện gì sao?!”

“Ầm ầm ầm!”

Toàn bộ đáy vực phát ra chấn động dữ dội, đầu Minh Đại đập vào vách núi, lập tức thoát ra khỏi không gian ý thức.

Ngây ra một giây, ánh mắt Minh Đại khôi phục sự cảnh giác, nàng nắm chặt kiếm gỗ trong tay, nhanh chóng đi tới nơi trống trải, tránh bị đá rơi do chấn động gây ra đập trúng.

Vừa rồi tinh thần đều đặt vào nhóm chat, suýt quên mất dưới vực núi này còn có một con cự thú đáng sợ.

Chừng nửa khắc sau, động tĩnh này mới dừng lại.

Minh Đại lại căng thẳng chờ đợi một lúc, cũng không nhìn thấy bóng dáng cự thú, lúc này mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Lại nhớ tới thân hình khổng lồ đáng sợ của cự thú, Minh Đại hoài nghi vừa rồi có thể chỉ là động tĩnh do nó trở mình gây ra.

Thiên Nguyên tông đã yên tâm để một con yêu thú đáng sợ như vậy ở chỗ này, chắc hẳn là có biện pháp giam cầm tương ứng, nhưng hiển nhiên sự giam cầm này là nhằm vào trên vực, chứ không phải đáy vực, đáy vực này chính là phạm vi hoạt động của cự thú.

Cũng may là vì có cự thú, đáy vực này không có bất kỳ yêu thú dã thú nào khác, thậm chí ngay cả rắn chuột côn trùng cũng không có, ngoài động tĩnh do cự thú gây ra, Minh Đại không cần phải đề phòng những nguy hiểm khác có thể xảy ra.

Tìm được một khoảng đất trống mà dù có sụp cũng có thể kịp thời phản ứng, Minh Đại lại chìm vào ý thức lần nữa.

“Trở lại rồi!”

Vừa vào nhóm, Minh Đại nhận được sự hỏi han ân cần của các sư huynh sư tỷ.

“Minh sư muội, đã xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng Minh Đại ấm áp, nếu không có sự tồn tại của nhóm chat này, e rằng bây giờ nàng đã rơi vào cảnh cô lập không nơi nương tựa.

“Vừa rồi ta...”

Minh Đại hơi sợ hãi kể lại sự tồn tại của cự thú, cùng với những chuyện vừa xảy ra cho mọi người trong nhóm.

Ninh Việt nghe vậy hơi buồn bực: “Ta nên chú ý tới sớm hơn, Minh sư muội giết Huyền Lăng, không bị tu sĩ đỉnh cấp của Thiên Nguyên tông bắt giữ, tất nhiên là có nguyên nhân khác.”

Mạc Hoài: “Việc cấp bách bây giờ là nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ cự thú trước mắt giúp Minh sư muội.”

Diệp Thiên Cơ nói: “Việc này phải dựa vào nền tảng giao dịch xuyên giới, may mà Minh sư muội còn điểm nghịch mệnh, nếu không chúng ta có lòng muốn giúp, cũng lực bất tòng tâm.”

“Không sai.” Mọi người đồng loạt tỏ vẻ tán thành.

“Cảm ơn các vị sư huynh sư tỷ, sau này ta nhất định sẽ trả lại vật phẩm cho mọi người.” Đối mặt với nguy cơ sinh tử, đương nhiên Minh Đại sẽ không giả bộ từ chối sự giúp đỡ của mọi người trong nhóm.

Mọi người đều không để tâm, đối với người khác, các loại đan dược, pháp khí, phù chú quý giá, ở chỗ bọn họ chế tạo rất dễ dàng: “Khách sáo gì chứ, cứ coi như là lễ gặp mặt sư huynh sư tỷ tặng cho muội.”

Sau đó sôi nổi thảo luận nên giao dịch vật phẩm gì cho Minh Đại, dù sao điểm nghịch mệnh hiện tại cũng có hạn.

Thanh Dương Tử: “Nâng cao tu vi tương đối quan trọng, ta đưa một quả trứng luộc trước? Khụ... Ý ta là Trúc Cơ Đan.”

Mạc Hoài: “Không được, tuy rằng đột phá của Minh sư muội có thể nhận được một lượng điểm sát ý nhất định, nhưng môi trường muội ấy đang ở không có linh khí, đột phá Trúc Cơ cần giao cảm với linh khí, không có linh khí thì không thể đột phá, hơn nữa tiêu hao giết con cự thú kia sẽ không thấp hơn Huyền Lăng, đây không phải là thượng sách.”

“Ta có thể cung cấp một Phong Ấn Phù.” Ninh Việt nói xong, lại do dự: “Không phải là biện pháp ổn thỏa, Thiên Nguyên tông chắc đã có phong ấn, dùng bừa Phong Ấn Phù, rất có thể sẽ bị Thiên Nguyên tông phát hiện.”

Diệp Thiên Cơ tiếc nuối nói: “Minh sư muội chưa Trúc Cơ, không có pháp lực, ngay cả pháp khí cũng không thể điều khiển, huống chi là pháp bảo.”

Cố Niệm Niệm: “Tất cả tránh ra, để ta tới!”

Mọi người sáng mắt lên: “Cố sư muội có biện pháp sao?”

Cố Niệm Niệm cười nói: “Chỉ cần là linh thú, ta đều có biện pháp.”

Một lúc sau, Minh Đại lại từ trong ý thức trở về hiện thực, nhưng lần này đã có khác biệt với lúc trước.

Minh Đại quan sát xung quanh, sau đó hỏi trong ý thức: “Các vị sư huynh sư tỷ, mọi người có nhìn thấy không?”

“Nhìn thấy!”

Trong ý thức Minh Đại nhanh chóng truyền đến hồi đáp của mọi người.

Đây là chức năng ‘Phát sóng trực tiếp’ mà Mạc Hoài đã nói trước đó, chỉ cần thành viên trong nhóm tự nguyện là có thể chia sẻ cảnh tượng mà mình nhìn thấy cho các thành viên khác trong nhóm, còn có thể giao lưu thời gian thực.

Thật ra đối thoại trong nhóm chat cũng không phải chỉ có thể xem chữ, chỉ cần tập trung ý niệm, cũng có thể nghe thấy âm thanh tương ứng của các thành viên trong nhóm.

Lúc này nghe thấy âm thanh truyền đến trong ý thức, Minh Đại yên tâm, ánh mắt nghiêm túc, dựa theo kế hoạch, đi về phía nguồn gốc chấn động lúc trước.

Mục tiêu tiếp theo của Minh Đại là chủ động đi khiêu khích con cự thú kia!

Nghe có vẻ khó tin, nhưng Minh Đại mang theo ‘thứ’ vừa giao dịch được, cứ thế hùng dũng oai vệ mà đi.

Trong đầu nàng có một Kim Đan, ba Kết Đan, một Trúc Cơ đỉnh phong, tương đương với việc có được kinh nghiệm của năm tu tiên giả giúp đỡ, không phải nàng đang chiến đấu một mình!

Sự tự tin của Minh Đại lúc này đến từ các sư huynh sư tỷ lợi hại trong nhóm, nào biết, mọi người trong nhóm cũng tràn đầy mong đợi đối với Minh Đại.

Mọi người đều mong chờ sau khi Minh Đại giải quyết xong tình cảnh khó khăn trước mắt, tương lai trưởng thành lên sẽ có khả năng vô hạn.

Trong nhóm 6 người, phần lớn thành viên đều tinh thông con đường phụ trợ tu tiên khác nhau, bàn về tu hành chính đạo, công dụng linh hoạt, năng lực của Mạc Hoài là nghịch thiên nhất, nhưng nếu nói về hộ đạo đệ nhất thì không ai có thể sánh bằng Minh Đại… Bất kỳ chướng ngại nào chắn trước mặt, biến mất rồi cũng sẽ không còn là chướng ngại nữa.

Hack là không có giới hạn, chỉ cần có thứ cung cấp tiêu hao.

Thanh Dương Tử có thể luyện tiên đan, Diệp Thiên Cơ có thể luyện thần khí, Ninh Việt có thể luyện thần phù, Cố Niệm Niệm có thể khế ước thần thú...

Tương tự, ‘Đánh phát chết luôn’ của Minh Đại cũng không có giới hạn.

Điều này có nghĩa là chỉ cần điểm nghịch mệnh đủ, Minh Đại là tồn tại có thể đồ tiên sát thần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play