Cộc, cộc.
Tiếng giày cao gót lạch cạch vang vọng giữa không gian văn phòng sáng trưng đèn LED. Nguyệt Dã Châu đẩy cửa phòng Marketing, áo sơ mi trắng ôm dáng khẽ bay theo bước chân.
“Tin vui đây mấy cưng!” – giọng cô vang lên đầy hào hứng – “Chốt xong chiến dịch phấn nước Hồng Vụ là công ty thưởng tụi mình tour Tân Cương ba ngày hai đêm!”
Vỗ tay rào rào.
“Ê nha, ê nha!” – Thạch Sơn hét to, giơ tay như trúng số.
“Chỗ đó nhiều trai đẹp lắm á mấy mom!” – Hằng Vân mắt long lanh như đang lạc vào mộng xuân.
“Có mấy loại xà phòng tắm trắng thiên nhiên nữa, tui phải hốt ít về trữ luôn.” – Quyết Vũ vừa gõ phím vừa mơ màng.
Nguyệt Vô Song ngồi cạnh khẽ nghiêng người thì thầm với chị:
“Ê, Tân Cương là cái vùng toàn núi không hả chị?”
“Ừ, núi non trùng điệp, mày khỏi sợ thiếu chỗ ngắm.” – Dã Châu tỉnh rụi, mắt vẫn không rời màn hình.
“Ủa? Vậy đi ngắm núi thiệt hả?” – Vô Song nhăn mày, giọng nghi hoặc như nghe thấy chuyện gì kỳ khôi.
“Ngắm núi với ngắm hang nữa.” – Dã Châu lướt slide, tiện miệng trả lời.
"Mẹ mày, làm việc đi, việc còn chưa song mà đòi đi cái loz!”
"Em biết rùiiii”.
Ba tuần sau, chiến dịch phấn nước Hồng Vụ thành công rực rỡ. Trong buổi livestream ra mắt sản phẩm, giọng nữ MC vang lên đều đều như câu chú:
“Phấn nước Hồng Vụ – với đệm khí mềm mại, dễ lấy sản phẩm…”
“Độ che phủ đỉnh cao, finish căng mướt như da sương sớm…”
“Đem lại làn da glowy mộng mị như ánh trăng chiếu đáy hồ…”
Vô Song đứng sau hậu trường, khoanh tay, vươn vai một cái, miệng cười hả hê:
“Trời ơi, ai nghĩ ra cái idea thần thánh này vậy ta?”
Dã Châu uể oải chống cằm: “Mỹ nhân Nguyệt Vô Song đó trời!”
“Chị yêu à~ Vậy bao giờ mình đi Tân Cương du hí đây?” – cô lập tức nắm tay chị, mắt sáng như muốn bắt sao trời.
“Chắc mai hoặc ngày kia gì đó.”
“À mà này, tối nay họp lớp nha.”
“Họp lớp?” – Vô Song nhướn mày.
“Ừ, trường tổ chức kỷ niệm hai mươi lăm năm thành lập, mấy khóa tụi em với khóa chị đều mời hết.”
“Khoan… hình như có cả cái tên Hàn Mặc Tử của mày á.” – Dã Châu thản nhiên vừa nói vừa chỉnh lại tóc.
“H-Hàn Mặc Tử???” – cô trợn mắt, tim hẫng một nhịp.
“Ừ, chính nó. Chắc bây giờ vẫn còn cái vẻ lạnh tanh như sương núi Tianshan á.” – Dã Châu cười, rồi ánh mắt cô chợt tối lại vài giây.
Tối hôm đó, Vô Song diện một chiếc crop-top ôm sát khoe vòng eo thon gọn, phối cùng quần jeans Y2K cạp trễ và đôi boots đen cao đến gối. Ánh đèn vàng hắt xuống khiến từng chuyển động của cô phản chiếu như bước ra từ tạp chí thời trang.
Dã Châu lái xe, vẫn là phong cách đơn giản thanh lịch: sơ mi trắng, váy dài ôm dáng, giày cao gót không gõ mạnh mà điềm đạm. Hai chị em đến sảnh tiệc đúng lúc bản nhạc nền chuyển đoạn cao trào.
Ngay khi cánh cửa mở ra, không khí như khựng lại một nhịp.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía họ—chính xác là đổ vào Vô Song. Có ánh nhìn ngưỡng mộ, có sự tò mò, nhưng cũng không thiếu những tia soi mói. Mái tóc xoăn nhẹ của cô khẽ lay động theo từng bước chân, đôi mắt long lanh ngạo nghễ, như một vì tinh tú lạc giữa đám đông.
Nhưng rồi, một giọng nói mang theo vị chua lè vang lên:
“Ayo, hot girl Nguyệt Vô Song của chúng ta giờ mặc đồ thiếu vải thế này à?”
Người vừa lên tiếng—Diệu Hồng Ly, vẫn với lối trang điểm sắc sảo, ánh mắt như muốn đâm thủng đối phương.
Vô Song lập tức dừng bước, lồng ngực phập phồng. Cô siết nắm tay, định bước tới tặng cô ta một cái tát thì bị Dã Châu giữ lại. Chị cô, với ánh mắt lạnh tanh và nụ cười mỉm nhạt, đáp trả thay:
“Hồng Ly? Hay là... hồ ly nhỉ? Tên nghe ra dáng tiểu tam thật đấy. Mày bớt soi người khác đi, nhớ giùm vụ cũ: chính mày là người cướp bạn trai của em tao rồi còn vu cho nó là người thứ ba. Thấy ai cũng giống mình hả?”
Không khí như đông cứng trong giây lát. Hồng Ly tái mặt. Cô ta siết chặt tay, môi run lên định nói gì đó, nhưng không thốt nổi. Vì... đó là sự thật. Và không ít người ở đây biết điều đó.
Dã Châu ung dung kéo tay em gái đi tiếp, để lại phía sau một Diệu Hồng Ly chết lặng cùng những lời xì xầm rộ lên như sóng vỗ.
Khi hai chị em đang ngồi ở bàn phía góc, vừa uống cocktail vừa buôn chuyện, thì tiếng giày da chậm rãi vang lên, từng bước một dội vào không gian. Người vừa bước vào là một dáng hình quen thuộc: cao gầy, vai rộng, áo vest đen cắt may ôm sát vóc người chuẩn từng milimet. Gương mặt hắn lạnh như gió thảo nguyên Tân Cương, từng đường nét như điêu khắc từ băng tuyết.
Hàn Mặc Tử.
Ánh mắt Vô Song thoáng dao động, nhưng rồi nhanh chóng lạnh băng. Cô và Dã Châu gần như cùng lúc bĩu môi, quay đi.
“Anh Mặc Tử!” – giọng Diệu Hồng Ly vang lên réo rắt như keo dính, cô ta chạy tới khoác tay hắn, cười ngọt ngào đến mức khiến người ta nổi da gà.
Dã Châu khẽ cười, tay chống cằm, giọng nhỏ mà chua:
“Đúng là nồi nào úp vung nấy.”
Câu nói tưởng như gió thoảng nhưng đâm trúng ngay tim ai đó. Hồng Ly mặt sầm lại, định mở miệng phản pháo thì—
“Cảm ơn tiền bối đã chỉ điểm. Hậu bối xin ghi nhận.”
Hàn Mặc Tử lạnh nhạt cắt ngang, đôi mắt vẫn không liếc nhìn Hồng Ly. Hắn rút tay ra một cách vô tình, rồi bước đi, để cô ta cuống cuồng đuổi theo như cái bóng vô hình lẽo đẽo.
Vô Song nhếch môi. Cô không biết nên hả hê hay buồn cười, chỉ thấy cái cảnh Hồng Ly đi sau hắn như con chó giữ mồi khiến cả bàn tiệc im bặt trong một giây, rồi tiếng cười cợt rộ lên như chọc thẳng vào lòng tự tôn của cô ta.
Khi bữa tiệc kết thúc, màn đêm Tân Kinh đã phủ lên từng con phố. Ánh đèn neon hắt lên kính xe như dải ngân hà méo mó.
Vô Song tựa đầu vào ghế, giọng nhỏ như gió đêm:
“Chị… nếu hồi đó em không gặp hắn, thì có phải bây giờ mọi chuyện đã khác không?”
Dã Châu không trả lời ngay. Cô chỉ lặng im một lát, rồi chậm rãi nói:
“Không ai tránh được định mệnh. Nhưng nếu đã phải bước vào một đoạn đường tối, ít nhất hãy trở thành người cầm đèn.”
Xe lướt đi trong đêm, mang theo hai bóng người—và một câu chuyện cũ.
Trong phòng làm việc sang trọng giữa lòng thành phố, Hàn Mặc Tử dựa người vào ghế, ánh mắt lạnh lùng dõi trên màn hình hiển thị hồ sơ của một người: Nguyệt Vô Song.
Mỗi dòng chữ, mỗi hình ảnh trong hồ sơ đều được điều tra kỹ lưỡng: nơi làm việc, mối quan hệ, bạn bè, thói quen sinh hoạt. Tất cả được liệt kê như một bài toán logic. Nhưng ngay khi ánh mắt anh ta vừa rơi vào đoạn "đang hẹn hò", cánh cửa bật mở.
Diệu Hồng Ly bước vào, váy hai dây đỏ sẫm ôm sát từng đường cong, môi đỏ như máu và mắt ngập vẻ mời gọi. Không chờ được mời, cô ta đi thẳng đến, ngồi phịch lên đùi Hàn Mặc Tử, tay vòng lấy cổ anh ta:
“Tử ca~ em nhớ anh quá…”
Cơ thể Hàn Mặc Tử căng cứng. Trong một giây ngắn ngủi, mắt anh ta đỏ bừng như có thứ gì chực bùng cháy. Anh đẩy cô ta ra thô bạo đến mức Hồng Ly ngã xuống đất.
“Đuổi cô ta ra ngoài.” – Anh lạnh lùng nói với trợ lý.
“Anh—anh dám…!” – Hồng Ly gào lên, nhưng đôi mắt Hàn Mặc Tử không hề động đậy. Trong mắt anh ta, cô ta chưa bao giờ là gì cả.
Sau khi đuổi Hồng Ly ra ngoài, Hàn Mặc Tử đã lệnh trợ lý chuẩn bị xe đến Tân Cương.
Hai ngày sau.
Các phòng ban công ty Thiên Điểu Tập bắt đầu chuyến đi ba ngày đến Tân Cương.
Trên xe, Vô Song ngồi cạnh Dã Châu, chống cằm nhìn qua ô cửa kính. Ngoài kia là cảnh sắc như tranh vẽ: dãy Thiên Sơn cao ngất dựng ngược giữa tầng mây, đỉnh núi ánh lên sắc bạc lạnh lẽo, như lưỡi kiếm của một vị thần cổ đại lặng lẽ trấn giữ đất trời. Cô hít sâu, cảm giác trong lồng ngực như mở ra một thế giới khác.
Khi đoàn đến khách sạn, trời đã ngả tối. Đèn đường rọi vào cửa kính tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Mọi người kéo hành lý vào sảnh.
Vô Song đang loay hoay với chiếc vali nặng trịch thì một người từ phía sau bước tới, cầm lấy chiếc vali mà không hỏi một câu.
“Đi có mấy ngày mà tưởng di cư không?” – Giọng nói quen thuộc vang lên.
Cô quay lại—là Hàn Mặc Tử.
Anh ta không đợi phản ứng từ cô, chỉ lạnh lùng kéo vali đi trước, đặt trước cửa phòng cô rồi quay lưng bước đi như chưa từng quen biết.
“Cảm ơn!” – Cô hét lên theo phản xạ.
Anh chỉ phẩy tay một cái, không ngoái lại. Như thể cô chỉ là cơn gió nhẹ thoảng qua vùng kí ức anh đã khóa kín.
Sáng hôm sau, đoàn người khởi hành đến hang động Phật giáo Kizil.
Ngay cửa hang, Vô Song đã bắt gặp cảnh khiến cô lười quan tâm nhất—Diệu Hồng Ly đang khoác tay Hàn Mặc Tử, nũng nịu như thể đang quay phim truyền hình. Cô quay mặt đi, coi như không thấy.
Nhưng Hàn Mặc Tử thì lại thấy cô. Ánh mắt anh dừng lại đúng một giây, rồi ngay lập tức hất tay Hồng Ly ra. Cô ta cứng người, đành cúi đầu lí nhí chạy theo.
Đoàn người đi sâu vào hang.
Hướng dẫn viên say mê giới thiệu về những bức bích họa ngàn năm tuổi và những truyền thuyết thần bí. Ánh đuốc lấp lánh soi lên bức tường đá, chiếu lên khuôn mặt mọi người vẻ trang nghiêm kỳ lạ.
Nhưng không phải ai cũng cảm nhận được sự linh thiêng.
“Tử ca~ sao anh cứ thích mấy chỗ này vậy, vừa bẩn vừa hôi!” – Hồng Ly nhăn nhó phàn nàn.
Hướng dẫn viên nhíu mày, giọng nghiêm khắc:
“Cô gì ơi, ăn nói lễ phép chút đi. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”
Hồng Ly tức tối trừng mắt, nhưng không dám cãi lại.
Đoàn người tiếp tục đi đến đoạn mép đá sát vách, nơi có nước ngầm sâu hun hút bên dưới. Dù đã giăng dây chắn, mọi người vẫn cẩn thận bước từng bước.
Đúng lúc đó—Hồng Ly tiến gần đến Vô Song, cô ta giật đứt chiếc vòng trên cổ, cô ta lén thả một viên châu lớn xuống nền đá ẩm ướt. Viên châu lăn nhẹ như vô hại, nhưng khi Vô Song vô tình đặt chân lên—
Rắc!
Cô trượt.
Cơ thể đổ nhào về phía lan can. Mọi người hét lên kinh hãi, có người chạy đến giữ lấy tay cô, nhưng nền đá trơn trượt và lực kéo quá mạnh khiến cô dần trượt khỏi tầm với.
Dã Châu gào lên, lao tới:
“NGUYỆT VÔ SONG!!!”
Nhưng đã quá muộn.
Trong khoảnh khắc, Vô Song cảm thấy cả thế giới như đổ sụp. Mắt cô nhìn thấy gương mặt chị mình, gương mặt của hoảng loạn, đau đớn—và bất lực.
Bàn tay cô trượt khỏi mép đá.
Cô rơi xuống.
Không phải nước.
Mà là một khoảng không mênh mông tối đen—rộng như vực xoáy của một thế giới khác.
Dã Châu nức nở khóc lớn, gần như gục xuống tại chỗ. Hướng dẫn viên vội vàng tiến lại trấn an:
“Chúng tôi đã gọi cứu hộ rồi, cô ấy chắc chắn sẽ không sao đâu!”
Hàn Mặc Tử lúc này quay phắt đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, giận dữ nhìn chằm chằm vào Hồng Ly. Cô ta khẽ run lên, cúi đầu tránh ánh mắt ấy như thể có gai nhọn xuyên thấu qua tim. Không nói gì, Hàn Mặc Tử bước đến gần mép hang, nhìn xuống với vẻ căng thẳng tột độ.
Nguyệt Vô Song:…
Trong làn nước tĩnh lặng, Vô Song như bị dòng chảy vô hình kéo đi. Cô trôi dạt vào một nơi kỳ lạ – những bức tường phủ kín các hình vẽ và ký tự cổ xưa, huyền hoặc đến mức khiến người ta rùng mình. Chúng nhấp nháy trong ánh sáng xanh lạnh, tựa như đang thì thầm điều gì đó.
Giữa không gian ấy, một cột đá chạm trổ tinh xảo vươn lên từ đáy nước, như một cột mốc thời gian đã ngủ yên suốt hàng ngàn năm. Bị sự tò mò thôi thúc, Vô Song chạm tay vào một nút ẩn nơi thân cột. Ngay lập tức, không gian rung chuyển dữ dội. Từ lòng cột đá, một miếng ngọc bội từ từ trồi lên, lấp lánh huyền quang.
Cô cầm lấy ngọc bội, ánh mắt chăm chú nhìn vào những hoa văn cổ xưa được khắc trên bề mặt. Có điều gì đó rất quen… như thể cô đã từng thấy nó trong giấc mộng hay ký ức xa xăm. Chưa kịp suy nghĩ thêm, một luồng sáng kỳ lạ từ miếng ngọc xuyên vào thức hải của cô. Cả cơ thể thiếu nữ lơ lửng giữa không trung, được ánh sáng bao bọc như một vì sao rơi giữa lòng đất.
Cùng lúc đó, phía trên, đất đá bắt đầu chấn động. Hướng dẫn viên giật mình khi nhận tín hiệu khẩn:
“Hang núi có dấu hiệu sụp đổ! Mọi người lập tức di tản, che chắn đầu!”
Lời vừa dứt, đoàn người hoảng loạn giẫm đạp lên nhau bỏ chạy, hỗn loạn không khác gì bầy thú.
Vô Song chứng kiến tất cả, ánh mắt ngập tràn kinh hoàng và lo lắng.
Trong thức hải, một giọng nói vang lên, u trầm và cổ kính:
“Nguyệt Vô Song.”
Cô hoảng hốt quay đầu:
“Ng… Ngươi là ai?”
“Ta là ngươi… và ngươi cũng chính là ta.”
Vô Song siết chặt nắm tay, gằn giọng:
“Ta không cần biết ngươi là ai. Bây giờ, ta muốn ngươi thả ta ra! Ta phải cứu chị ấy!”
Giọng nói kia không dao động:
“Ngươi… vẫn muốn cứu bọn họ? Hãy nhìn kỹ đi! Nhìn cách chúng giẫm đạp lên nhau để sống sót. Kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết, lòng người hiểm độc, có khác gì cầm thú?”
Âm điệu dần chuyển sang tức giận, mang theo oán khí tích tụ từ ngàn năm. Vô Song sững sờ, không nói nên lời.
“Tại sao… tại sao ngươi lại cực đoan như vậy?”
“Vạn năm rồi… Mới đó mà đã vạn năm trôi qua.”
Giọng nói ấy chậm rãi, mang theo một nỗi đau không tên. Rồi nó dịu xuống, bình thản nói:
“Được, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng… ngươi đã khởi động bánh răng số mệnh. Sớm thôi, ngươi sẽ hiểu được ý nghĩa của sự lựa chọn này.”
Một đạo quang minh như ngân hà hội tụ bỗng nhiên bắn thẳng từ lòng hang lên bầu trời, xé tan bóng tối. Trong ánh sáng ấy, từng hòn đá dừng lại giữa không trung, như bị bàn tay vô hình ngăn lại.
Một thân ảnh sáng rực dần hiện ra. Tà áo nhẹ nhàng tung bay, gương mặt ẩn sau ánh sáng chói lòa. Các tầng kim quan trôi quanh người như sóng nước, linh động và uy nghi.
Chỉ một cái phất tay, đá chắn đường nứt ra mở lối. Đoàn người như bị mê hoặc, lặng lẽ bước theo con đường đá ấy ra ngoài, an toàn rời hang động. Duy chỉ còn Dã Châu và Hàn Mặc Tử đứng lại, hoang mang trước cảnh tượng thần dị vừa xảy ra. Khi họ còn chưa kịp hỏi han điều gì, thân ảnh kia đã tan biến như chưa từng tồn tại.
Khi đội cứu hộ đến nơi, mọi người đã được đưa ra ngoài. Dã Châu ngoái đầu lại, ánh mắt trầm ngâm nhìn sâu vào lòng hang – nơi bóng tối vẫn còn che giấu một điều gì đó kỳ dị. Theo lý, cô nên khóc lóc đập cửa gọi em mình, nhưng chẳng hiểu vì sao… cô lại cảm thấy Vô Song vẫn còn sống.
Hàn Mặc Tử cũng không ngoại lệ. Tất cả mọi người đều được sơ cứu, băng bó rồi đưa về khách sạn nghỉ ngơi.
Đêm xuống, Dã Châu ngồi thẫn thờ trong phòng, tay cầm điện thoại lướt lại những bức ảnh cũ, trong lòng chùng xuống. Đang lúc "chill chill" với nỗi nhớ nhung mơ hồ, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô ra mở cửa, không bất ngờ lắm khi thấy Hàn Mặc Tử đang đứng đó.
“Cậu đến tìm tôi về chuyện ban chiều đúng không?” – Dã Châu hỏi, giọng nhẹ tênh.
Hàn Mặc Tử nghiêm mặt: “Đúng. Tôi vẫn thắc mắc… những gì chúng ta thấy, có phải thật không? Và… Vô Song thì sao?”
Dã Châu giữ nguyên vẻ lãnh đạm, đáp gọn:
“Chẳng thể chắc điều gì cả. Nếu không có chuyện gì thì phiền anh đừng làm phiền.”
Chưa kịp nói thêm gì, cánh cửa đã bị đóng "rầm" một tiếng khiến Hàn Mặc Tử đứng ngơ ra vài giây.
Dã Châu mới vừa trở vào, chưa kịp ngồi ấm chỗ thì lại nghe tiếng gõ cửa – lần này không lịch sự nữa mà là "ầm ầm ầm" như đòi nợ.
Cọc quá, cô vùng dậy, mở cửa cái rầm với khí thế bạo lực, trong đầu sẵn sàng tạt nguyên một bài chửi nếu tên Hàn Mặc Tử chưa biết điều.
Ai ngờ vừa hé cửa ra, trước mắt cô là một bóng trắng tóc tai rũ rượi, như ma nữ ao sen bò lên đòi mạng. Dã Châu giật bắn người, hét lớn:
“Đ*m mẹ cái lò gì vậy?!”
Bóng trắng kia cũng hét lên:
“Á á á á! Cái lò gì đấy! Em đây!!!”
Dã Châu nhìn kỹ lại, mới nhận ra người trước mặt không phải ma mà là… đứa em gái ruột của mình – Vô Song.
Cô tức tốc kéo Vô Song run rẩy vào phòng, lấy khăn choàng và nước nóng, vừa chật vật chăm sóc vừa nhìn em không tin vào mắt mình.
“Trời đất… mày làm kiểu gì mà thoát khỏi cái hang đó được vậy?” – Dã Châu hỏi, mắt không rời gương mặt tái nhợt của em.
Vô Song lúng túng đáp:
“Em… em cũng không rõ nữa. Lúc tỉnh lại thì đã thấy mình trôi lềnh phềnh ở ngoài rồi…”
Dã Châu kể lại toàn bộ chuyện xảy ra sau khi cô mất tích. Vô Song chăm chú lắng nghe, tỏ vẻ mặt bất ngờ.
Đêm đó, trong giấc ngủ, Vô Song lại bị kéo vào thức hải. Không gian tối mờ lấp lánh, giọng nói quen thuộc vang lên lần nữa:
“Ta biết trong lòng ngươi đang có rất nhiều câu hỏi. Ta sẽ trả lời chúng.”
Vô Song ngập ngừng hỏi:
“Ngươi… là ai? Ngươi đã cứu ta… phải không?”
Giọng nói lạnh lùng cất lên:
“Ta là Nữ Thần Vô Song – Niệm Dư Linh. Được thiên đạo phong danh lên bảng phong thần cách bảy vạn năm trước. Trải qua tình kiếp luân hồi, đủ thất tình lục dục, chịu đựng lôi kiếp, cuối cùng phi thăng thành thần.”
“Thần… thần á?” – Vô Song trợn mắt.
“Vậy… tại sao lại là ta? Tại sao lại ở trong đầu ta?”
Giọng nói đáp chậm rãi:
“Ngươi mang trong mình thần cách của ta. Hiện tại lại hấp thụ một phần Thần Cốt Thất. Khi thể xác ta tiêu tan, ta đã chia thần cốt thành ba phần – hai phần đã lưu lạc nhân gian, phần còn lại bị phong ấn trong ngọc bội, nay đã hòa vào ngươi.”
“Nếu không tìm được hai mảnh thần cốt còn lại và trở thành thần, thân thể phàm trần của ngươi sẽ không chịu nổi… sẽ nổ tung.”
“Thần thức này của ta cũng sắp tan biến. Hãy đến Giáng Long Miếu – quê tổ của phụ mẫu ngươi. Tìm Long Bá – một thần long ẩn thế. Nguyên thần của ông ta sống lâu hơn ta. Ông ấy sẽ chỉ đường cho ngươi.”
Nói đến đây, giọng nói biến mất, không để lại dấu vết.
Sáng hôm sau, Vô Song thức dậy với hai quầng thâm như gấu trúc, khiến Dã Châu suýt té khỏi giường.
“Mày điên hả? Tối qua không ngủ à?” – Dã Châu càu nhàu.
Vô Song không trả lời, chỉ lặng lẽ hỏi lại:
“Này… nếu em thật sự là thần thì sao hả chị?”
Dã Châu trố mắt, rồi chửi cho em gái một trận vì nói chuyện hoang đường, sau đó kéo cô ra khỏi giường.
Khi hai người cùng xuống sảnh, cả đoàn người gần như chết đứng – nhất là Diệu Hồng Ly, mặt cô ta trắng bệch như ma gặp tổ sư:
“C…cô… cô còn sống?!”
Vô Song chẳng buồn liếc mắt, đi thẳng ra xe. Vì sự cố hôm qua, cả đoàn quyết định hủy tour và về sớm.
“Thật may quá, mỹ nhân phòng Marketing của chúng ta vẫn bình an vô sự!” – Thạch Sơn cười phá lên.
“Ừ, hú hồn hú vía!” – Hằng Vân tiếp lời.
“Đúng, đúng, đúng!” – Thiên Du gật đầu như gà mổ thóc.
“Nhưng… cô thoát ra kiểu gì vậy?” – Quyết Vũ hỏi, ánh mắt hoài nghi.
Mọi người đổ dồn ánh nhìn về Vô Song. Cô thản nhiên đáp:
“Chỗ đó có đường thông ra ngoài. Tôi bơi ra thôi.”
“Ồ~!” – Mọi người đồng thanh ồ lên một tiếng rồi cũng thôi.
Dã Châu ngồi cạnh, liếc nhìn em gái đầy nghi hoặc.
“Chị nhìn em làm gì đấy?” – Vô Song hỏi, giọng uể oải.
“À… không, không có gì!” – Dã Châu vội quay mặt đi, chột dạ.