Vô Song giật phắt lấy chiếc túi xách, điên cuồng lao ra khỏi nhà như một cơn gió, tóc tai rối bời, áo sơ mi còn chưa cài hết cúc. Cô nhảy phốc lên chiếc xe điện quen thuộc, không buồn đội mũ bảo hiểm, phóng như bay trên con đường nhộn nhịp.
Đèn đỏ? Kệ.
Tiếng còi xe? Lờ đi.
Tiếng mắng chửi phía sau? "Đồ điên à!", "Muốn chết sớm hả con nhỏ kia!" Cô chỉ nghiến răng, tăng ga.
Sau một trận phiêu lưu như trong phim hành động, cuối cùng tòa nhà Thiên Điểu Tập cũng hiện ra trước mắt. Vô Song thắng gấp, xe kêu két một tiếng rồi dừng lại chênh vênh. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng long lanh nhìn tòa cao ốc bốn mươi tầng sừng sững giữa trung tâm thành phố -nơi giấc mơ và hiện thực va chạm, nơi cô đang bước chân vào.
“Hít sâu, Vô Song, mày làm được.” – Cô lẩm bẩm cổ vũ bản thân, chỉnh lại quần áo và tóc tai một chút rồi rảo bước vào sảnh chính.
Tiếng giày cao gót gõ đều trên nền đá bóng loáng. Vô Song chen chân vào thang máy, nhấn nút lên tầng Marketing, lòng bàn tay ướt mồ hôi vì căng thẳng.
Cửa vừa mở, chưa kịp bước ra, một giọng nói giận dữ đã vang lên như sấm nổ bên tai:
“Nguyệt Vô Song!!”
Cô giật bắn người, tim suýt văng khỏi lồng ngực. Quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc – Nguyệt Dã Châu, chị gái cô – đang đứng đó với ánh mắt tóe lửa và hàm răng nghiến chặt.
“Em… em tới rồi mà!” – Vô Song nở nụ cười gượng gạo, nhanh chóng tiến lại gần, hai tay chắp lại, giọng nũng nịu như mèo con – “Chị gái yêu quý của em, em xin lỗi mà~ Lần sau em thề là sẽ không vậy nữa, được khônggg?”
Dã Châu nhíu mày, nhìn em gái đang giở trò làm nũng một cách thản nhiên. Một lúc sau, chị thở hắt ra, giọng mềm đi nhưng vẫn đầy cảnh cáo:
“Nguyệt Vô Song, nếu còn lần sau… chị sẽ đá em ra khỏi công ty luôn, hiểu chưa?”
“Dạ rõ, thưa sếp…” – Vô Song lè lưỡi, cười trừ.
Dã Châu phẩy tay, như muốn đuổi một con mèo con bám dính, rồi dẫn cô vào bên trong.
“Đi theo chị. Chị đã sắp xếp chỗ ngồi cho em rồi. Làm việc cho đàng hoàng vào, đừng để chị mất mặt với phòng Marketing.”
“Rõ luôn, chị Châu đại nhân!”
Vô Song lí lắc đi theo sau.