10
Người đứng bên hồ chính là Trương Lệnh và Đổng Chi Vi.
Nàng ta búi tóc lưu vân kế, đôi mày nhíu lại, dùng khăn thêu lau khóe mắt, khóc rằng:
"Lục Lang, ta nào không hiểu tình ý của chàng, chỉ là phụ thân gặp nạn, ta không thể không dựa vào quyền thế của Tiêu gia để bảo toàn tính mạng."
Trương Lệnh quay lưng về phía ta nên không thể thấy rõ sắc mặt, chỉ nghe thấy giọng nói bình thản của hắn:
"Trương gia cũng không phải là không thể bảo vệ nàng."
"Điều đó là đương nhiên," Đổng Chi Vi vội đáp: "Lục Lang có thừa bản lĩnh để đối kháng với hắn, chỉ là Thục Trung bây giờ loạn lạc khiến hoàng thượng phẫn nộ.”
“Nếu tương nhờ chàng thì chẳng phải sẽ làm hại chàng sao?"
Nàng ta đau khổ lau nước mắt:
"Là do ta bất tài nên ngày đó mới không thể tranh đấu vì chúng ta, bây giờ sao ta có thể kéo chàng vào vũng nước đục này."
Sau đó lặng im một lúc lâu, nàng ta khẽ nói:
"Huống hồ, bên cạnh chàng còn có phu nhân người Lâm Xuyên kia. Nếu ta tới thì nàng ấy sẽ như thế nào?"
Trương Lệnh không đáp lời.
Đổng Chi Vi khẽ chỉnh lại tóc mai bên tai, cúi đầu:
"Thực ra, nàng ấy đối với chàng thật sự rất tận tâm.”
“Trước kia ta đã nghe người ta nói, áo quần, giày tất của chàng đều do nàng ấy tự tay khâu vá.”
“Dù trời mưa gió, nàng ấy vẫn mang quần áo, thức ăn đến công xá cho chàng, sợ chàng lạnh, chàng đói…"
Rồi nàng ta chuyển sang cười buồn:
"Nàng so với ta tốt hơn nhiều.”
“Chuyện gì ta cũng phải dựa dẫm vào chàng, gặp chuyện không thuận lợi một chút là khóc lóc, giận dỗi…"
Nàng ta khó chịu dùng tay che mặt, bật khóc:
"Đến khi xuất giá rồi, ta vẫn chẳng thể rời xa chàng…"
Thì ra, người được ưu ái luôn có thể tùy tiện khóc lóc, làm nũng không kiêng dè.
Ta lặng lẽ dời ánh mắt đi chỗ khác, không ngờ lại đụng phải cái nhìn dò xét của Tiêu Duyên Hà.
Lúc kéo ta đi, ngón tay hắn khựng lại trên mạch cổ tay ta một chút, rồi nhìn vào cổ họng ta.
Lúc này đã quá giữa trưa, nắng thu gay gắt, mắt ta chớp một cái, chưa kịp nhìn rõ ánh mắt hắn trong thoáng chốc đó.
Như xót thương, lại như đồng bệnh tương liên.
Khi ta còn ngơ ngẩn, Tiêu Duyên Hà đã lạnh lùng quay đi, vừa lúc nghe Trương Lệnh nói với Đổng Chi Vi:
"Chỉ cần nàng đến thì vị trí bên cạnh ta là của nàng, không cần quan tâm kẻ khác. Chỉ là…"
Trương Lệnh nghiêng đầu, ánh mắt bướng bỉnh:
"Nàng chỉ có thể chọn một, hoặc là ta, hoặc là Tiêu Duyên Hà.”
“Nếu nàng còn chọn hắn tức là đứng đối lập với ta.”
“Ta sẽ không mềm lòng mà giúp đỡ thê tử của kẻ thù."
Sắc mặt Đổng Chi Vi lộ vẻ hoảng hốt, nàng ta bất an vò khăn thêu, lẩm bẩm:
"Để ta suy nghĩ đã…"
11
Nhưng tình thế hiện nay không cho phép Đổng Chi Vi tiếp tục chần chừ.
Khi nàng ta còn lưỡng lự giữa Tiêu Duyên Hà và Trương Lệnh thì ngọn lửa phản loạn ở Thục Trung đã lan qua cửa ải Dương Môn, tiến gần tới Kinh Châu.
Đổng Tướng quân liên tiếp thất bại, quân lính tan rã, chẳng còn sức mạnh nào có thể cứu vãn.
Hoàng thượng lệnh cho Tiêu Duyên Hà mang theo tiết thư đến Thục Trung dẹp loạn.
Để trấn an cơn phẫn nộ của dân chúng, ngài không chỉ giảm bớt thuế trà đã đè nặng vùng Thục Trung nhiều năm mà còn đặc biệt hạ chỉ để Tiêu Duyên Hà cùng phu nhân đến trú lại lâu dài, cốt là để bày tỏ triều đình coi trọng vùng đất này.
Lúc này, Đổng Chi Vi mới thực sự hoảng sợ.
Nữ nhi của một tướng quân bị người dân Thục Trung căm ghét, khi tiến vào vùng đất ấy làm sao có thể sống trong nhung lụa?
Trừ khi…
"Ngươi thay nàng ấy đi đi."
Khi nghe thấy lời này, ta đang dùng kéo cắt tỉa khiến một nhành hoa mùa thu rơi xuống đất.
Ta bình tĩnh nhặt nó lên rồi cắm vào bình thờ trước tượng Phật.
Còn đi với lời của Trương Lệnh, ta chỉ gật đầu nhẹ.
Chỉ cần có thể thoát khỏi hắn thì đi đâu cũng được.
Nói xong, Trương Lệnh không rời đi mà ngồi xuống bên cạnh, hắn cầm chén trà lên, vẻ mặt trầm ngâm nhìn ta:
"Người nhà của ngươi ta sẽ lo liệu. Còn giọng của ngươi, cứ đợi đến khi trở về từ Thục Trung hãy chữa trị."
Ta cụp mắt xuống.
Bóng dáng của hắn không hề động đậy khiến ta cảm thấy áp lực.
Cuối cùng, ta quay đầu nhìn người mà ta sợ hãi.
Kể từ lần trước khi chân tướng được phơi bày, ta và hắn chưa từng đối mặt như thế này.
"Lần này ngươi thay Chi Vi gánh nạn thì coi như đã chuộc hết tội lỗi của phụ thân ngươi.”
“Dù Thục Trung loạn lạc, nhưng nếu ngươi đi thay nàng ấy thì Tiêu Duyên Hà chắc chắn sẽ không bỏ mặc ngươi."
Ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng, nhưng sâu trong đó lại phảng phất điều gì đó phức tạp.
Ta không nhìn thấu được, cũng không muốn phí tâm để nhìn.
Những lời "ân huệ" dài dòng, nào là gia đình, nào là ân oán, khiến ta nghe mà ngỡ bản thân là kẻ mang trên mình những tội ác ngập đầu, nay được hắn rộng lượng tha thứ.
Tất cả những hình phạt và thù hận Trương Lệnh đổ lên ta, chỉ vì ta là nữ nhi của nhà họ Tạ.
Bạo lực của hắn không nhằm vào nguồn cơn gây ra tranh chấp mà trút lên kẻ yếu thế.
Hắn muốn tranh đoạt một nữ nhân nhưng lại không đường đường chính chính đối đầu với tình địch, hắn đẩy một nữ nhân khác vào lửa đỏ.
Khoảnh khắc này, ta bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa, chỉ cảm thấy khinh thường.
Người tự xưng quân tử do bậc danh thần dưỡng dạy hóa ra chỉ đến thế mà thôi.
12
Trước khi rời đi, Đổng Chi Vi lặng lẽ tiến vào phủ rồi được Trương Lệnh sắp xếp ở đông viện.
Việc này rất ít người hay biết, chỉ có hai quản sự trung thành và vú nuôi của Trương Lệnh biết.
Trương Lệnh lấy lý do ta dưỡng bệnh để che giấu người tình của hắn.
Hai vị lão quản sự nhìn ta mà chỉ biết thở dài.
"Phu nhân…"
Ta mỉm cười trấn an họ và giao ra sổ sách đã quản lý mấy năm qua.
Đổng thời, ta đem toàn bộ đồ cưới đổi thành ngân phiếu để dễ dàng mang theo bên mình.
Hai người họ nhìn ta bằng ánh mắt đầy thương cảm.
Dù sao cũng đã chung sống suốt mấy năm, họ không đành lòng trước hoàn cảnh của ta, bèn gom góp thêm ít tiền giúp đỡ.
Ta liên tục lắc đầu từ chối, nhưng quản sự lại nhất quyết nhét vào bọc hành lý của ta.
"Phu nhân đối xử với hạ nhân rộng lượng, ai mà chưa từng được người quan tâm chứ? Dù là nô bộc thấp hèn nhất thì phu nhân đều có phần chăm lo việc tang việc cưới.”
“Thậm chí, với đứa tỳ nữ vụng về của ta, phu nhân cũng kiên nhẫn dạy nó đọc sách, nhận mặt chữ."
Ông lắc đầu:
"Nói thực lòng, chủ quân hành xử như vậy, thật không biết phủ đệ sau này sẽ ra sao.”
“Còn phu nhân, có lẽ ngài đi rồi sẽ gặp được điều may mắn."
Gương mặt nghiêm nghị của Triệu vú nuôi cũng trở nên u ám.
Bà vốn là người ít nói, lúc này cũng chẳng buông lời nhiều.
Bà đưa ra một bọc nhỏ toàn là dược liệu:
"Nô tỳ không biết y thuật nên chỉ lấy bậy bạ từ thư phòng của chủ quân.”
“Phu nhân tới Thục Trung tìm thầy thuốc xem, liệu có thứ nào chữa được giọng nói của phu nhân hay không.”
“Nếu không được, xin phu nhân lặng lẽ gửi thư cho nô tỳ, nô tỳ sẽ nghĩ cách."
Ta cúi đầu nhìn những thứ ấy, mắt nóng lên.
Đêm đã khuya, xe ngựa đưa ta rời đi đã đợi sẵn ở cổng hông.
Hai người hỏi ta có muốn đợi Trương Lệnh hay không, hắn còn đang ở đông viện.
Nhưng ta lắc đầu.
Có những người, chỉ cần nhìn thêm một lần cũng đủ khiến ta gặp ác mộng.
Bánh xe nghiến lên ánh trăng xám bạc cuối thu, ta không hề vương vấn bước lên xe ngựa, thẳng hướng Thục Trung mà đi.
13
Loạn lạc ở Thục Trung cấp bách, Tiêu Duyên Hà vừa nhận lệnh liền lên đường.
Chuyện "đổi thê" dường như do một tay Trương Lệnh quyết định.
Khi tiếp nhận ta, hắn chẳng nói thêm điều gì.
Mãi đến khi sắp qua Tương Dương tiến vào Thục Trung, hắn mới đột ngột xuống ngựa rồi bước vào xe của ta.
Tiêu Duyên Hà nhanh gọng đưa ra một gói thuốc:
"Thuốc này có thể giải độc câm của nàng.”
“Nàng vốn là người vô tội, không cần phải vào Thục để chịu tội thay nàng ta."
Ta nhất thời không biết phải làm gì.
Thực ra điều ta lo lắng nhất trên chuyến đi này chính là hắn.
Dù sao ta cũng biết bí mật Tiêu Duyên Hà bị trúng độc, lại bị Trương Lệnh lợi dụng để đoạt thê tử của hắn.
Ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng: hắn có thể sẽ trút giận lên ta, chán ghét ta, thậm chí ra tay kết liễu ta.
Điều duy nhất ta không nghĩ đến là hắn sẽ giúp ta.
Hắn thấy ta không động đậy liền nói: "Yên tâm, không có độc."
Rồi Tiêu Duyên Hà lấy một viên thuốc trong gói và nuốt vào trước mặt ta.
Hắn thản nhiên nói: "Ta giúp nàng chỉ vì nhìn không thuận mắt."
Vậy nên hắn đã xin hoàng thượng cho mang phu nhân đến Thục Trung:
"Hai người bọn họ nhất định sẽ mắc bẫy mà đưa nàng tới đây."
Khi nhắc đến Đổng Chi Vi, Tiêu Duyên Hà khẽ nhếch môi giễu cợt, rồi lạnh nhạt bỏ qua.
Sau đó, hắn nói với ta: "Đến khi trời sáng, người của ta sẽ đưa nàng rời đi."
Nói xong, hắn buông rèm xe nhảy xuống, mỉm cười nhàn nhạt:
"Ngày sau phải mở to mắt ra, đừng chọn nhầm lang quân nữa."
Bên trong xe, ánh sáng mờ nhạt lay động.
Ta nhìn viên thuốc giải, nhắm mắt lại rồi đưa vào miệng.
Đánh cược một lần vậy.
Ai ngờ, nửa đêm trời lại đổ mưa lớn, tiếng sấm làm ta giật mình tỉnh giấc.
Ngoài xe có người đè thấp giọng gọi gấp:
"Phu nhân, chủ tử phát bệnh rồi, xin phu nhân nhanh đến xem!"
Các phó tướng bên cạnh Tiêu Duyên Hà chưa từng gặp Đổng Chi Vi, các tỳ nữ theo hầu cũng đã được thay mới nên tự nhiên họ sẽ coi ta là phu nhân của hắn.
Ta theo phản xạ lên tiếng, giọng tuy khàn khàn nhưng rõ ràng đã trở lại.
Có lẽ bệnh kỳ lạ của Tiêu Duyên Hà không thể để lộ ra ngoài, vị phó tướng che ô đứng ngoài xe vội đuổi hết tỳ nữ đi, trên gương mặt hắn đầy vẻ lo lắng đỡ ta xuống xe.
Hắn rất tin tưởng ta, vừa đi vừa nói:
"Từ lần trước bị ai đó hãm hại, trúng thuốc kích phát bệnh cũ thì chủ tử thường xuyên như vậy.”
“Những cách chữa trước đây đều vô dụng nên đành có thể cố gắng chịu đựng.”
“Tối nay mà không qua được, chỉ sợ ảnh hưởng đến lòng quân."
Nghe vậy, lòng ta rối như tơ vò, thần trí hoảng hốt bước vào xe của Tiêu Duyên Hà.
Còn chưa thấy rõ người thì một bàn tay lạnh như băng đã bất ngờ kéo mạnh ta tới