01
Khi bóng dáng Trương Lệnh vừa xuất hiện nơi cổng viện, đám tỳ nữ sững sờ như bị đóng băng.
Ba năm làm vợ chồng, chúng ta chẳng khác nào hai kẻ lạ mặt.
Danh tiếng “phu nhân bị lạnh nhạt” của ta đã lan khắp kinh thành.
Lúc này hắn đột nhiên tới, bọn tỳ nữ mừng rỡ, còn trong lòng ta chỉ dấy lên cảm giác bất ổn.
"Giờ này nàng đã ngủ chưa?"
Hắn đứng nghiêm dưới mái hiên, thân hình thẳng tắp như tùng giữa trời đông.
Qua khung cửa vừa hé, hắn nhìn thấy mái tóc còn nhỏ giọt nước của ta sau khi tắm.
Tỳ nữ liếc nhau đầy ẩn ý, lặng lẽ lui xuống.
Trương Lệnh cúi đầu bước vào phòng, như thể chốn này vốn thuộc về hắn, còn đùa một câu quen miệng:
"Hồi trước chẳng phải ai cũng nói nàng thường chờ ta trắng đêm hay sao?"
Câu nói đó mang theo khí lạnh khiến vai ta khẽ run.
Ta không biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành im lặng.
Những chuyện đó... đều đã là dĩ vãng. Khi ấy ta đâu hay, người cưới ta bằng đủ tam môi lục sính, trong lòng lại giấu một hình bóng khác.
Ta dè chừng nhìn hắn: "Phu quân đến đây... vì chuyện gì?"
Giữa đêm đầu thu, sao thưa lạnh lẽo, phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm khó lường của Trương Lệnh.
Hắn ngồi xuống bên bộ tràng kỷ cạnh bình phong, lặng lẽ ngắm ta một hồi, rồi bất chợt mỉm cười:
"Tàng Châu, nàng có muốn có một đứa trẻ không?"
02
Hài tử.
Là nữ nhân đã xuất giá, ai chẳng từng khao khát có con?
Nhất là lúc rời xa cố hương, ngồi trong tân phòng, nâng chén giao bôi với một người hoàn toàn xa lạ.
Dung mạo lẫn khí chất của ta và Trương Lệnh tưởng chừng rất hợp, đến mức bà vú cũng khen:
"Hài tử của phu nhân và chủ quân hẳn sẽ vừa lanh lợi vừa đẹp đẽ."
Nhưng bà đã lầm.
Vị chủ quân này không hề dịu dàng như vẻ ngoài.
Hắn cưới ta vì thuận theo ý mẫu thân, chứ trong lòng đã nguội lạnh từ lâu.
Ta về làm dâu ba năm, không sinh nở, cũng chẳng mang lại nửa phần vui vẻ cho hắn.
Mẫu thân hắn dù tỏ vẻ hài lòng với sự lễ độ của ta, vẫn không tránh khỏi có ý định nạp thiếp cho con trai.
Phụ mẫu ở Lâm Xuyên hết sức lo lắng, nhiều lần gửi thư khuyên ta giữ chắc vị trí chính thê họ Trương.
Đệ đệ ta sắp bước vào khoa cử, mà Trương Lệnh chính là điểm tựa tốt nhất cho con đường làm quan của nó.
Thế nhưng, ta chẳng thể làm gì.
Ánh mắt Trương Lệnh nhìn ta chưa từng mang thiện ý, nếu có nhìn, cũng chỉ để giấu những toan tính.
"Tàng Châu."
Đấy, hắn lại gọi ta như thế.
Hắn tiến lại gần, bàn tay lạnh như sương siết lấy tay ta.
"Chỉ một đêm thôi," hắn khẽ nói bên tai, "nàng hãy thay ta hầu hạ Định Quốc Công. Sau này, bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ đứng ra bảo vệ nàng."
Lời hắn khiến sống lưng ta lạnh toát, đôi mắt mở lớn, hoảng sợ nhìn hắn.
Hắn gọi tên ta với chất giọng mềm mỏng đến vô lý.
Hắn hỏi ta có đồng ý không – thật là nực cười.
03
"Chàng điên rồi sao!"
Ta giật tay khỏi tay hắn, liên tục lùi lại.
Chưa nói đến việc ta đã có phu quân, Định Quốc Công cũng là người có thê thất.
Tiêu Duyên Hà là ai chứ? Quyền thần tay nhuốm má/u, trợ giúp tân đế đoạt vị, nổi tiếng lạnh lùng cấm dục.
Trước khi cưới tiểu thư Đổng gia, hắn chưa từng gần nữ sắc.
Những kẻ từng mưu đồ tiếp cận hắn đều nhận kết cục thê thảm, đến mức dân gian lấy đó dọa con nít.
Vậy mà Trương Lệnh lại toan tính dùng ta làm bẫy để hại hắn.
"Suỵt, đừng sợ," hắn kéo mạnh ta ngồi lên đùi, ghì chặt ta trong lòng, "chỉ là hình thức thôi, đến khi đó hắn đã hôn mê, không làm gì nàng được đâu."
Hắn liên tục trấn an, cố xóa nhòa ba năm lạnh nhạt bằng nụ cười gượng gạo.
Nhưng dưới ánh đèn, vẻ dữ tợn lộ rõ.
"Nàng cũng biết mà, Tàng Châu."
"Chi Vi vốn là người của ta, là Tiêu Duyên Hà cướp đi. Hắn còn chẳng tốt với nàng ấy!"
"Nàng cũng thấy rồi, trong buổi yến hôm trước, nàng ấy gầy đi thấy rõ mà hắn vẫn làm ngơ. Hắn đang ép nàng ấy vào chỗ chế/t."
Gần đây chuyện Đổng Chi Vi đòi hòa ly rùm beng khắp nơi.
Phụ thân nàng ta bị phái đi trấn áp Thục Trung, lại để loạn dân nổi lên vì thả lỏng binh sĩ cướp bóc.
Nay nếu không xử tử tướng họ Đổng thì khó lòng dẹp yên dân tình.
Vì đại cục, hoàng đế chưa quyết, Tiêu Duyên Hà cũng giữ im lặng, chẳng cầu xin tha mạng cho nhạc phụ.
Phu thê vì thế mà nảy sinh khoảng cách.
Nhưng hắn vẫn không buông tay, không thuận theo lời hòa ly, vẫn muốn giữ Chi Vi dưới cánh mình.
Thế mà Trương Lệnh lại bảo hắn bạc tình?
Rõ ràng hắn chỉ lợi dụng thời cơ, nhằm bắt lấy nhược điểm để đổi lại nữ nhân hắn không thể quên.
"Cho dù chàng ghét ta cũng không thể đẩy ta vào hố lửa..."
Ta run giọng lắc đầu.
Tóc ướt bết dính vào lưng áo mỏng, lạnh lẽo xuyên thấu.
Hắn siết vai ta, ngón tay nâng cằm ta lên.
"Nghe nói nàng có một đệ đệ?"
Giọng hắn dịu dàng đến kỳ dị:
"Cha mẹ nàng hy sinh cả đời cho nó, không tiếc gả nàng vào chốn xa lạ, chỉ để nó được nâng đỡ trên con đường danh vọng."
Hắn mỉm cười lần đầu tiên – nụ cười khiến người rợn da.
"Họ không thương nàng cũng chẳng sao. Sau này, ta thương. Ta sẽ là chỗ dựa của nàng, để họ sống phải dựa vào nàng. Miễn nàng nghe lời, sẽ không ai biết chuyện này."
Hắn ép ta nhìn vào mắt hắn.
Lệ ta rơi từng giọt, chảy xuôi xuống bàn tay hắn.
Liệu hắn có cảm xúc nào không?
Không.
04
Lời của Trương Lệnh không mang tính thương lượng.
Sáng hôm sau, hắn dọn thẳng vào phòng ta, giả vờ ân ái như phu thê hòa thuận.
Đồng thời, âm thầm thay toàn bộ người hầu bên cạnh ta, đưa vào một nhóm bà vú từ trong cung.
Bên ngoài thì bảo là chăm sóc, thực chất là theo dõi.
Hắn nói với mọi người rằng ta bệnh, rồi tước quyền quản lý nội sự.
Sau đó, những bà vú kia cho ta uống loại thuốc khiến ta tạm thời mất giọng.
Bà vú già đi theo ta từ nhà mẹ đẻ hoàn toàn không hay biết, còn mừng rỡ nghĩ ta được sủng ái.
Trước khi đi, bàn tay nhăn nheo của bà khẽ vuốt lên tay ta, đôi mắt mờ đục long lanh:
"Ta già rồi, không giúp được gì nữa. Phu nhân giờ được chủ quân thương yêu, ta yên lòng lắm."
Nước mắt ta trào ra, những ngón tay run rẩy muốn níu lấy bà.
Trương Lệnh ở bên cạnh kéo ta vào lòng, cười dịu dàng nói:
"Xin bà cứ yên tâm. Là ta trước đây hồ đồ, mới khiến phu nhân buồn lòng. Sau này sẽ khác."
Đợi bà vú rời đi, hắn mới buông ta ra.
Giọt nước mắt rơi trúng ngón tay hắn, hắn nhíu mày lau đi, không thèm nhìn ta, xoay người bước vào trong.
Giọng nói hắn vẫn văng vẳng như lời cảnh cáo:
"Ngoan ngoãn theo ta, sau khi hòa ly, ta có thể nhận nàng làm nghĩa muội, cho nhà họ Tạ nở mày nở mặt. Còn nếu mọi việc thất bại vì nàng, ta không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì."
Hắn tưởng mình còn chưa đủ điên sao?
Ta nhìn theo bóng hắn khuất dần, hận đến mức ra sức lau sạch mu bàn tay từng bị hắn chạm vào.
05
Từ đó, ngày ngày ta như chim sợ cành cong, không rõ tấm lưới của Trương Lệnh bủa xuống từ phương nào.
Hắn quản lý ta rất chặt chẽ, hễ có yến tiệc nào có Định Quốc Công phu nhân tham dự thì hắn đều ép ta cùng đi.
Nhiều lần ta ngỡ hắn sẽ ra tay nhưng đều chỉ là một phen kinh sợ vô ích.
Dần dà, tai họa của Đổng tướng quân dường như có chút xoay chuyển, Trương Lệnh cũng không nhắc đến việc hãm hại Tiêu Duyên Hà nữa mà bận bịu công việc triều chính, thường xuyên vắng nhà.
Ta ngỡ hắn đã gác lại cái ý nghĩ hoang đường kia, trong lòng thầm nghĩ: phải tìm cơ hội rời đi.
Phải về Lâm Xuyên, dẫu phụ mẫu có ép buộc thế nào, ta thà làm ni cô cũng quyết không tái giá.
Hôm ấy, một trận mưa thu rơi xuống khiến cả trời đất ảm đạm tiêu điều.
Trương Lệnh không có ở nhà, mấy mụ bà vú khỏe mạnh thấy ta nhiễm phong hàn, cứ mê man nằm trên giường nên chẳng thèm để tâm tới.
Họ gom tiền mua rượu uống với nhau.
Lò thuốc đặt giữa sảnh, nước thuốc sôi tràn ầm ĩ.
Bên ngoài chẳng có ai canh giữ, chỉ nghe vọng lại từ đình hoa bên cạnh mấy tiếng ngà ngà men say.
Cơ hội tới rồi.
Ta cắn mạnh môi, đau đớn giúp ta tỉnh táo đôi chút.
Rồi ta lật người dậy, lặng lẽ lấy một ít tiền bạc và giấy thông hành từ trong rương nhanh nhất có thể.
Đường ra khỏi phủ thuận lợi lạ thường, ta chẳng kịp nghĩ nhiều nữa, đành đội mưa xối xả, xuyên qua con phố ồn ã, gắng sức chạy đến bến đò.
Trong đầu ta chỉ có một ý niệm.
Rời xa kẻ điên Trương Lệnh này.
Bến đò ở ngay trước mặt, ta có thể nhìn thấy hình dáng mờ ảo của những con thuyền trong làn sương mờ trên sông.
Cố thêm chút nữa, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Ta nuốt nghẹn dòng máu mằn mặn trong cổ họng, đưa tay lau vội nước mưa trước mắt.
Tự do gần ngay trước mặt rồi.
Bỗng nhiên, ta dừng bước.
Sau gáy truyền đến một cơn đau âm ỉ, đầu gối mềm nhũn, ta bị một người ôm chặt từ phía sau.
Ta yếu ớt ngửa đầu lên nhìn, toàn thân Trương Lệnh ướt đẫm, trên tay hắn là chiếc giày thêu ta làm rơi, đôi mắt nặng nề cúi xuống, hắn ném ta vào một cỗ xe ngựa với khuôn mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm.
Ta ngã vào một lồng ngực ấm áp, vững chắc, mơ hồ nhận ra một mùi hương thông khô ráo đặc trưng của vùng phương Bắc.
Cánh cửa xe đóng sầm lại.
Trước khi mất đi ý thức, ta chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của một nam nhân đang tiến gần tới mình.