06

Xe ngựa bịt kín mít, hương thông từ người nam nhân chẳng thể tản đi mà ngấm vào tóc, tà váy, thậm chí vào tận xương tủy ta.

Cả người hắn nóng hôi hổi, mồ hôi rơi trên cổ tay ta.

Trong cơn mơ hồ, đầu ta đau như muốn vỡ tung, những phân đoạn ký ức rối bời lướt qua.

Khi thì là hồi năm ngoái bên bến đò, phụ mẫu đến kinh thành đưa đệ đệ nhập học Quốc Tử Giám.

Khi thì là lúc ta mắc bệnh nặng trong phủ, mong mỏi phụ mẫu ở lại kinh thành thêm một thời gian để chăm sóc ta.

Ta bệnh đến mơ màng, lỡ buột miệng nhắc đến ý định hòa ly làm mẫu thân hoảng sợ, bà liên tục trách ta bệnh đến phát điên, bảo không được nhắc đến nữa.

Nhưng ta thật sự rất đau khổ, ta yếu ớt muốn níu lấy tay mẫu thân, van xin bà hãy nhìn ta, nhìn nữ nhi mình đang phải chịu cảnh thế nào ở Trương phủ.

Ta nói: "Mẫu thân, con đau lắm."

Nhưng mẫu thân chẳng nghe thấy, vì bà đã mất kiên nhẫn rụt tay lại, vội vàng đón tiếp bà bà của ta từ ngoài cửa.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, đầu va mạnh vào cửa sổ khiến ta bật dậy.

Không ngờ, lòng bàn tay lại cảm thấy nhói đau, thì ra nam nhân đang rúc trong lòng ta đang nhắm chặt mắt, khuôn mặt đầy vẻ khổ sở cắn vào tay ta một cái.

"Lạnh… lạnh…"

Toàn thân hắn toát mồ hôi, nóng bỏng như lửa, nhưng miệng lại thì thầm rằng lạnh, cứ thế áp sát vào người ta.

Ta giật mình một cái, tỉnh táo tránh né.

Nhưng hương thơm như lửa đốt ấy cứ bám riết không buông, cuối cùng ta bị Tiêu Duyên Hà ép sát vào vách xe.

Ta không thể nói được, chỉ đành ra sức bóp mạnh lên xương đòn lộ ra dưới cổ áo hắn đến mức móng tay ta đều gãy, ta đau đớn cau mày, da thịt của y cũng rách toạc chảy máu, dòng máu từ ngực chảy xuống.

Nhưng hắn dường như không cảm thấy gì, chỉ ôm chặt lấy ta, run rẩy van nài:

"Đừng sợ ta, xin nàng, ta rất đau…"

Chẳng lẽ Trương Lệnh đã hạ độc hắn rồi?

Ta không biết làm gì hơn, vừa cố gắng đập cửa xe, vừa lo lắng chống đỡ lồng ngực đang áp sát của Tiêu Duyên Hà.

Ngoài cửa, tiếng dế kêu réo rắt báo hiệu trời đã về khuya.

Thanh âm của Tiêu Duyên Hà càng lúc càng gần, giọng hắn càng lúc càng thấp.

Vị quyền thần mà mọi người đồn đại là kẻ nắm giữ sinh mạng của người khác, giờ đây lại giống như ta - một con thú bị vây khốn.

Đột nhiên, ta nghe thấy một câu nói ngây thơ như trẻ nhỏ:

"Mẫu thân, con đau quá…"

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay ta, ta ngẩn người, các đầu ngón tay cứng đờ.

Tiêu Duyên Hà bám chặt lấy tay ta, như thể khi ta sắp bị nhấn chìm đã cố hết sức níu lấy một nhánh bèo trong vô vọng.

07

Khi trời vừa rạng đông, cửa xe ngựa mở ra.

Thấy một nam một nữ xiêm y xộc xệch, ai cũng có thể rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

Trương Lệnh nắm chắc điều này.

Hắn thậm chí còn ung dung khoác triều phục, có vẻ sắp vào chầu.

Trương Lệnh đứng trong làn sương sớm mờ mịt, nhướng mày nhìn Tiêu Duyên Hà vừa tỉnh lại.

Người khôn ngoan không cần nói nhiều lời, Tiêu Duyên Hà đã hiểu rõ hắn làm vậy là vì cớ gì.

Chiêu này tuy mạo hiểm, nhưng nếu thành công thì không chỉ báo được mối thù đoạt thê mà còn có thể hạ gục Tiêu Duyên Hà một phen.

Ta cúi đầu ngồi trong góc, nghe tiếng Tiêu Duyên Hà cất lên trầm khàn:

"Người ta bảo ta giúp quân đoạt ngai, là kẻ soán ngôi không bằng cầm thú. Nhưng xem ra cái danh này nên nhường cho Trương Trung thừa mới phải."

Trương Lệnh tao nhã gật đầu: "Quá khen."

Hắn nhẹ nhàng nói:

"Định Quốc Công từng đoạt thê tử, giờ đây lại làm nhục phu nhân của người khác. Trương mỗ tuy vô năng, nhưng dù mất chức quan này cũng phải đứng trước mặt bệ hạ đòi lại công đạo cho phu nhân."

"Công đạo," Tiêu Duyên Hà cười nhạt, "thật hay cho một cái “công đạo”."

Trương Lệnh vẫn giữ nét mặt không đổi, hắn khẽ cúi mình, chìa tay ra như một vị phu quân bao dung thê tử, dịu dàng nói:

"Đừng sợ nữa, Tàng Châu, ta đưa nàng về nhà."

Ta không có lựa chọn.

Với tình thế này, Tiêu Duyên Hà không bóp chết ta tại chỗ đã coi như nhân từ.

Từ trong ra ngoài triều đình, tranh quyền đoạt thê, sóng gió quỷ quyệt chẳng phải điều ta có thể chen chân vào.

Trước tiên phải thuận theo Trương Lệnh thì ta mới còn đường sống.

Ta cắn môi khô khốc, cúi mắt đặt tay mình vào lòng bàn tay mở rộng của Trương Lệnh.

Làn gió thu lùa vào thổi tung ống tay áo, để lộ ra dấu vết Tiêu Duyên Hà để lại khi thần trí mơ hồ.

Dấu tay, dấu răng, từng vết từng vết kinh tâm động phách.

Trương Lệnh tựa như không ngờ tới, hắn cau mày nắm lấy cổ tay ta nhìn chằm chằm một hồi lâu, rồi lia ánh mắt không lành về phía Tiêu Duyên Hà.

"Ngươi chỉ uống rượu thuốc rồi ngất xỉu, làm sao lại có thể để lại những dấu vết này?"

Mi mắt ta khẽ giật giật.

Chỉ là ngất ư? Nhưng dáng vẻ của Tiêu Duyên Hà rõ ràng như đã trúng độc.

Tiêu Duyên Hà đã lấy lại chút sức lực, hắn ngồi thẳng dậy, khẽ cười:

"Chỉ vài chén rượu thuốc mà thôi."

Vẻ mặt hắn vốn đã có chút lãng tử phong lưu, khi cợt nhả bất chính lại càng giống con hồ ly không ai nắm được đuôi.

"Trung thừa không tiếc lấy mỹ thê làm mồi nhử để mời người sa bẫy. Tiêu mỗ nào dám phụ lòng, không bằng lưu lại một chút tiếng tăm."

Ngón tay Trương Lệnh đột nhiên siết chặt khiến ta nhíu mày vì đau.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra bây giờ không nên nổi giận nên cố điều chỉnh lại nét mặt,  như ném một mảnh vải rách mà buông tay.

Sương mù bao phủ lấy ánh mắt hắn, thần sắc khó đoán.

"Không ngờ vị thê tử này của ta lại có thể lọt vào mắt xanh của Định Quốc Công.”

“Nếu đã như vậy, ngày ngài và Chi Vi hòa ly, ta sẽ lấy nàng thế chỗ, thế nào?"

Không khí xung quanh đột ngột trở nên căng thẳng. Tiêu Duyên Hà nhìn chăm chăm vào ta, ánh mắt đậm như mực dừng lại hồi lâu.

Mặt hắn tái nhợt, tóc mai còn ẩm nhưng chẳng còn thấy chút yếu ớt nào của tối qua, ngược lại khí thế lạnh lẽo như lưỡi dao sắc lẹm.

Ta nghĩ, hắn có lẽ cũng giống Trương Lệnh - đều yêu Đổng Chi Vi nên làm sao có thể từ bỏ.

Không ngờ, hắn lại chậm rãi đáp:

"Được thôi."

Ta biết, Tiêu Duyên Hà nhất định sẽ xử lý ta.

Tim ta đập thình thịch, lông tơ dựng đứng.

08

Sau khi trở về phủ, Trương Lệnh càng lúc càng khó đoán.

Trước mặt người ngoài là quân tử nho nhã, nhưng đối với ta thì còn tệ hơn trước.

Rõ ràng ta đã thuận theo mọi điều hắn nói, vậy mà hắn lại đột nhiên không vừa ý.

"Không nói được, tay cũng gãy rồi sao? Người khác động vào nàng, nàng liền để mặc hắn động tay động chân, Tạ Tàng Châu, nàng thực sự chẳng biết liêm sỉ là gì à?"

Những lời chua chát như vậy, thời gian gần đây hắn đã nói đi nói lại quá nhiều.

Trước kia nếu nghe phải thì ta nhất định sẽ buồn bã rất lâu.

Nhưng giờ đây, không hiểu sao ta chỉ cảm thấy Trương Lệnh như con sẻ đầu hiên, không ngừng ríu ra ríu rít quấy nhiễu.

Ta không hiểu, hắn đã ghét ta đến thế, vì sao còn ngày ngày giả vờ với ta, canh giữ ta như canh giữ tù nhân.

Trong phủ phòng bị nghiêm ngặt, không còn cách nào để thoát thân.

Dần dần, tiếng Trương Lệnh như xa dần, ta lặng lẽ cúi đầu rơi vào trầm tư.

Ngoài sân, thỉnh thoảng có tiếng xây dựng vọng lại, là tiếng thợ thạch đang sửa chữa đông viện trong phủ. Nơi ấy có ánh nắng tốt nhất, mùa hè có trái ngọt, mùa đông có mai nở.

Mai ấy thuộc giống lục ngạc, là loại hoa ta yêu thích nhất.

Khi mới gả vào, ta được cho biết bản thân không thể ở đó. Vì nơi đó là Trương Lệnh đích thân cho xây để cưới Đổng Chi Vi, từng viên gạch ngói đều là tâm huyết của hắn.

Đó là viện của người khác, nhà của người khác.

Ta bỗng nhiên ngộ ra, thì ra bấy lâu nay, ta chưa từng có một nơi chốn gọi là nhà.

Nhà phụ mẫu là của đệ đệ.

Ta tưởng rằng xuất giá, bản thân sẽ có một chốn riêng tư trọn vẹn với phu quân.

Nhưng ta đã nhầm.

Chim khách có tổ nhưng bị chim cu chiếm giữ.

Ta vẫn luôn là con chim cu nhỏ bé run rẩy ấy, chưa từng thay đổi.

Một tiếng gõ khẽ trên bàn khiến ta sực tỉnh, Trương Lệnh lạnh lùng nhìn ta.

"Lời ta vừa nói, nàng có nghe thấy không?"

Ta mím môi.

Thì ra vừa nãy hắn nói sẽ dùng ta đổi lấy Đổng Chi Vi, khi đó sẽ giải độc cho ta, bắt ta giả vờ có thai đến tố cáo Tiêu Duyên Hà.

Trước đó hắn còn dụ dỗ ta rằng sẽ không có người thứ tư biết chuyện.

Nhưng ngay sau đó, hắn đã định đem cả thanh danh của ta ra đánh đổi

Ta lặng lẽ nhìn hắn, cúi đầu cầm bút viết vài chữ.

【Trong mắt chàng, rốt cuộc ta là gì?】

Nhìn thấy câu hỏi trên giấy, Trương Lệnh khựng lại một thoáng rồi bật cười:

"Là gì ư?"

Hắn từ từ vò nát tờ giấy.

"Ngươi nghĩ Tạ thị các người còn được như thời tiền triều sao? Phụ thân ngươi đã bị giáng chức, còn có thể muốn gả vào Trương gia liền gả ư?"

Hắn khẽ khàng nói ra một sự thật tàn nhẫn: "Tạ gia gả ngươi qua đây là để chuộc tội."

Năm Nguyên Phong, phụ thân ta và phụ thân của Trương Lệnh làm quan cùng triều, nhưng vì cải cách chính trị mà đứng ở hai phe.

Phụ thân ta thuộc Nam đảng, giữ chức ở Ngự Sử Đài, chịu sự ám chỉ của đối thủ chính trị của phụ thân Trương Lệnh nên đã vu cáo phụ thân hắn, khiến ông bị giáng chức rời kinh.

Phụ thân của Trương Lệnh là một danh thần nổi tiếng, vì cải cách chính trị mà phải chịu bi kịch, ông tức giận bất bình, chưa đến được Nhai Châu thì đột ngột phát bệnh nặng mà qua đời.

Khi đó Trương Lệnh chưa đầy bảy tuổi, cùng mẫu thân sống ba năm khổ sở ở Nhai Châu.

"Mẫu thân không vì lỗi của phụ thân ngươi mà liên lụy đến ngươi, bà vì thấy danh tiếng tốt đẹp của ngươi ở phương Nam nên nói rằng ngươi xứng với ta," Trương Lệnh cười nhạt, "Có một người phụ thân như vậy thì ra nuôi được nữ nhi tốt đẹp thế nào chứ."

Vậy đó, ánh mắt hắn vừa thương hại vừa mỉa mai: "Ngươi trong mắt ta chẳng là gì cả."

Cùng lắm, ta chỉ là vật hi sinh để phụ thân ta cúi đầu chuộc lỗi với Trương Lệnh.

Gió lạnh thổi qua, lòng ta như có một lỗ hổng nhưng chỉ biết lấy đám bông gòn ướt đẫm vá vào, vừa nặng trĩu vừa buốt giá.

Ta ngồi yên bất động, không còn cử động thêm.

09

Những ngày bị giam trong phủ cứ thế trôi qua, tin tức Tiêu Duyên Hà và Đổng Chi Vi hòa ly vẫn chưa thấy truyền đến.

Sắc mặt Trương Lệnh càng lúc càng khó coi, hắn đã không thể chờ thêm nữa.

Nhân dịp tổ chức thọ yến cho mẫu thân, hắn mời phu thê Định Quốc Công đến tham dự.

Trước gương đồng, người tỳ nữ từng hầu hạ ta nay lại đến giúp ta trang điểm.

Lâu rồi nàng không xuất hiện nên ngỡ ngàng trước dáng vẻ tiều tụy của ta.

"Phu nhân sau bệnh một trận này đúng là chịu khổ nhiều rồi."

Ta nghiêng đầu nhìn người trong gương.

Lá vàng trong sân vẫn chưa rụng hết, nhưng người thì không cần qua trọn một mùa thu đau buồn cũng đã gầy như thế này.

Người trong áo lụa nhẹ tênh còn mảnh mai hơn hoa vàng.

Tỳ nữ đành buộc thêm một vòng đai lưng, thoa chút phấn ngọc trai để che đi vẻ mặt hốc hác của ta.

Mẫu thân của Trương Lệnh thương ta, chỉ yêu cầu ta lộ diện một chút: "Vẫn chưa nói được sao?"

Thấy ta lắc đầu, bà liên tục thở dài.

"Con là một đứa trẻ ngoan, từ trước đến nay Lệnh nhi vì chuyện của phụ thân con mà trút giận lên con nhưng con cũng chẳng oán trách, thậm chí còn chăm sóc tổ mẫu ốm nặng của Lệnh nhi, lại cung kính hầu hạ ta, trong ngoài phủ đều quản lý đâu ra đấy. Lòng ta rất thương con.”

“Đừng lo, ta sẽ bảo Lệnh nhi mời thêm những thầy thuốc giỏi nhất đến chữa cho con."

Trong lòng ta chẳng chút gợn sóng nào, chỉ cúi người cảm tạ.

Rời khỏi đám đông náo nhiệt của khách khứa, ánh nắng lâu ngày không thấy lại chiếu lên người nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh, trái tim co rúm lại như một hạt đậu bị vắt kiệt.

Giữa trời đất rộng lớn, người đứng đầy như cây cối trong rừng.

Nhưng ta mãi chẳng tìm thấy một chỗ nào để đặt chân, chẳng có ai để ta có thể giãi bày nỗi sợ hãi của mình.

Không biết từ lúc nào, ta đã đi tới bờ hồ trong hoa viên.

Đang ngẩn ngơ thì chợt nghe bên gốc liễu có tiếng nữ tử nghẹn ngào.

"Thực ra, ta không muốn hòa ly…"

Chưa kịp nghe rõ thì một bàn tay bỗng dưng kéo mạnh ta ra sau hòn giả sơn, hắn bịt miệng ta lại, mùi hương gỗ thông tràn ngập.

"Suỵt."

Tiêu Duyên Hà giơ ngón trỏ lên.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play