Huyết mới lập một Gr trên Facebook để có sân chơi tiểu thuyết cho mọi người tên gr ' U Mê Tiểu Thuyết •TNH• Hội độc giả-tác giả-dịch giả ' mong được mọi người hưởng ứng.
___
Tuy mấy con chim cánh cụt kia chỉ là phản ứng khi thấy Hạc Từ, nhưng cảnh tượng kỳ quặc như vậy cũng đủ dọa cậu giật bắn cả người.
Toàn thân Hạc Từ dựng lông, lập tức tỉnh táo lại, căng thẳng quay đầu, giả vờ như không phát hiện gì cả, định lặng lẽ đi về phía đàn chim cánh cụt.
Đến gần nơi có nhiều chim cánh cụt… chắc sẽ an toàn hơn một chút…
Nhưng Hạc Từ không ngờ rằng, mấy con chim cánh cụt cái thấy cậu tỉnh lại thì lập tức hành động, thẳng tiến về phía cậu!
Hạc Từ:!!!
Nhìn thấy một nhóm chim cánh cụt hoàng đế cái đang ào ào lao đến, Hạc Từ lập tức dốc hết sức bỏ chạy về phía khu chim cánh cụt đông đúc.
Hạc Từ mơ hồ không hiểu gì cả – bọn họ đang muốn làm gì vậy!? Có phải cậu vừa làm gì sai không!?
Cậu thề là cậu không có ăn vạ! Thật đấy! Có đói có rét cũng không bao giờ ăn vạ!
Thể hình vốn đã chênh lệch lớn, hơn nữa khoảng thời gian này cả thể chất lẫn tinh thần của Hạc Từ đều rất yếu, nên chẳng mấy chốc đã bị đuổi kịp.
Có vài con chim cánh cụt thậm chí còn nhào lên, định chặn Hạc Từ lại rồi nhét cậu vào túi nuôi con.
Nhưng Hạc Từ không biết rằng, cậu cứ tưởng mình sắp bị đè chết bởi cả đống chim cánh cụt này, càng hoảng loạn càng chạy về phía nơi đông đúc hơn.
Dựa vào thân hình nhỏ nhắn lanh lợi, Hạc Từ tránh được vài lần bị “vây bắt”, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại.
Ngay khoảnh khắc Hạc Từ sắp bị tóm, trong lúc tuyệt vọng, chân cậu trượt một cái, rồi trong lúc xô đẩy chen lấn, cậu bị va mạnh và ngã bay ra xa thật xa.
Nhóm chim cánh cụt đuổi theo cậu thì ngẩn người đứng tại chỗ, do dự không biết có nên tiến lên nữa hay không – vì phía trước chính là ranh giới khu vực băng nguy hiểm, hiện còn có một con hải cẩu đang ló đầu lên, như thể đang tò mò quan sát chuyện gì đang xảy ra.
Chúng lo lắng nhìn về phía Hạc Từ, nhưng không dám bước thêm bước nào.
Hạc Từ thì không phát hiện ra những điều đó, cậu mơ màng ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy cách đó không xa có một con chim cánh cụt… trông quen mắt quá!
Đế Khuyết:…
Đế Khuyết ngẩng đầu nhìn mấy con chim cánh cụt cái đang như hổ rình mồi với Hạc Từ, lại cúi đầu nhìn về phía cục lông nhỏ bé hỗn độn đang quỳ rạp run rẩy dưới đất – rõ ràng là tình trạng kiệt quệ, chẳng giống chút nào với một đứa con khỏe mạnh.
Lý ra thì hắn không nên can thiệp vào tình huống bất ngờ thế này, ban đầu chỉ định giúp đứa nhỏ này tìm một gia đình nào đó nuôi dưỡng là xong… coi như hết trách nhiệm.
Đế Khuyết bắt đầu tự biện hộ cho sự mềm lòng của mình – hắn cảm thấy, đây chắc là “vận mệnh” như lời tộc trưởng tiền nhiệm từng nói.
Hạc Từ và Đế Khuyết nhìn nhau chằm chằm, một bên là nhóm chim cánh cụt mẹ, một bên là con hải cẩu đang âm thầm theo dõi, đều không ai lên tiếng.
Sau một hồi do dự, Đế Khuyết cuối cùng bước lên, mở túi nuôi con ra, ra hiệu cho Hạc Từ tự chui vào, giọng vẫn có chút cứng nhắc: “… Vào đi, ta chăm ngươi.”
* Đoạn này thật ra là từ ca, nhưng mình thấy dịch như này thì hợp ngữ cảnh hơn. :))
Đế Khuyết cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì – có lẽ là vì… đứa nhỏ này có điểm nào đó giống hắn.
Những lời này của Đế Khuyết khiến đầu óc mơ hồ của Hạc Từ cũng trở nên tỉnh táo hơn đôi chút.
Khoảnh khắc đó, Hạc Từ thậm chí nghi ngờ không biết mình đang mơ hay sắp chết đến nơi.
Thật sự… hắn nói là mình sao!?
Thấy đối phương rõ ràng là có ý muốn chăm sóc mình, mắt Hạc Từ sáng rực lên, vui mừng lao đến dụi đầu vào người kia: “Ba ba!”
May mà vì thiếu dinh dưỡng nên cơ thể nó gần như chỉ bằng một nửa những chú chim cánh cụt con khác, thân hình nhỏ nhắn như vậy, ngay cả một người mới như Đế Khuyết, vừa mới nhậm chức “ba nuôi”, cũng có thể dễ dàng bế lên.
Thấy cảnh đó, những chim cánh cụt mẹ bên cạnh lập tức hiểu ra, nhưng họ chỉ có thể buồn bã cất tiếng kêu.
Bên kia, con hải cẩu ở gần băng rạn cũng đã lặng lẽ lặn xuống nước, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Đế Khuyết – ông “ba nuôi” tay mơ này – miễn cưỡng bế Hạc Từ đi được vài bước, tránh ánh mắt dõi theo của những chim mẹ kia.
Thực ra Đế Khuyết cũng có chút do dự về ý định bốc đồng ban nãy, nhưng khi cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy cái đuôi nhỏ xíu đang đung đưa qua lại của Hạc Từ…
Nghĩ đến cách Hạc Từ vừa gọi mình, Đế Khuyết hạ giọng: “Ai là ba ngươi? Gọi ca ca.”
Hạc Từ ngoan ngoãn kêu “pi pi” hai tiếng.
Tâm trạng không tệ, Đế Khuyết cúi đầu mổ nhẹ cái đuôi nhỏ của nó một cái, “Đừng nhốn nháo.”
“Vâng ạ!” Chú chim cánh cụt nhỏ chỉ bị mổ nhẹ vào lớp lông tơ, lần này hoàn toàn không đau, đúng là người tốt!
Không đúng, là "ngỗng tốt" mới phải!
Cái thân hình nhỏ bé đó run lên rồi nằm im, ngoan ngoãn bò lên, không khiến Đế Khuyết thấy quá nặng nề.
Đế Khuyết ngẩng đầu, phát hiện những con chim cánh cụt khác đã quay trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng coi như là biết điều.
Chỉ là một con nhóc thôi mà, hắn vẫn nuôi nổi. Dù sao cũng không mất bao lâu, lớn thêm chút nữa là có thể tự sống sót được rồi.
Dù gì năm đó Đế Khuyết cũng từng như vậy mà lớn lên.
Chỉ cần bây giờ Đế Khuyết đừng để lộ chuyện gì trước mặt nhóc con này... Ừm, chuyện này hơi khó một chút.
Hạc Từ đang nằm trong túi ấp cảm nhận được hơi ấm đã lâu không có, còn chưa kịp nói gì với “chủ nhân” mới, đã rúc vào ngủ mất rồi.
Không biết đã qua bao lâu, Hạc Từ bị cơn gió lạnh thổi tỉnh.
Hắn phát hiện mình đang nằm sấp trên một tảng băng bằng phẳng, xung quanh toàn là băng tuyết lớn. Hắn đứng dậy, nhìn qua các kẽ hở thấy được đàn chim cánh cụt ở phía xa.
Phản ứng đầu tiên của hắn là đoán đây chắc là nơi nghỉ ngơi thường ngày của con chim cánh cụt lớn kia, vì cách đó không xa còn có một ít lông chim bị ép dưới băng.
Hạc Từ nhìn về phía chân trời sáng rực.
... Suýt nữa thì quên mất, đây là Nam Cực, giờ vẫn là mùa mặt trời không lặn.
Nhưng chủ nhân đâu rồi? Hắn còn chưa biết tên của người đó!
Hạc Từ do dự một lúc, rồi quyết định đi ra ngoài xem thử. Hắn không chắc con chim cánh cụt đó có quay lại hay không. Nếu cứ ở đây mãi một mình... chắc chắn sẽ bị đông chết mất.
Hơn nữa, hắn đói lắm rồi.
Hạc Từ dùng cái mõm và đôi cánh nhỏ bé cố gắng bới tuyết, bò ra ngoài. Vất vả lắm mới bò lên được, nhưng không ngờ bên ngoài lại là một cái dốc – với thân hình hiện tại, chẳng khác nào một vách núi!
Không hề phòng bị, Hạc Từ lăn nhào xuống dưới, lăn lộn thành một cục tròn.
Và rồi đâm sầm vào cái gì đó!
“Ngươi... thích lăn lộn trên tuyết lắm sao?”
Hạc Từ vùng vẫy đứng dậy khỏi lớp tuyết, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người kia thân hình cao lớn, đứng ngược sáng khiến cái bóng phủ kín lấy hắn.
Nhận ra người trước mặt, Hạc Từ lập tức vui mừng, vẫy cánh, ngoáy đầu nhỏ: “Ngươi đã quay lại rồi!”
Đế Khuyết ngẩn người một chút, sau đó có chút ngượng ngùng đi vòng qua hắn hướng về phía mặt băng: “Ừ... Ta đi bắt cá. Ngươi vừa nãy... đói bụng hả?”
Hắn nhớ không lầm thì chim con thường xuyên bị đói…
Mắt Hạc Từ sáng rực, theo bản năng liếm môi một cái, nhưng vẫn cố kiềm chế, lí nhí đáp: “Còn... còn ổn! Ta ăn rất ít!”
Đế Khuyết quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Con chim non này nhỏ xíu, gầy gò, so với mấy con non khác thì rõ ràng nhỏ hơn một vòng lớn, lông tơ trên người cũng chưa mọc đủ, lại còn rối bù, chen chúc vào nhau. Đi đứng thì loạng choạng, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương vô cùng.
Đế Khuyết vừa mới bị Hạc Từ “bám dính lấy” thì trong lòng có chút nghi hoặc. Theo lý mà nói, nhiệt độ thấp như bây giờ, chim con rời cha mẹ thì không thể sống lâu… Vậy mà tiểu gia hỏa này vẫn còn sống đến giờ, đúng là một kỳ tích.
Sở dĩ hắn phá lệ nhận nuôi Hạc Từ, cũng là vì nghĩ đến một khả năng khác.
“Lại đây.” Đế Khuyết không nghĩ nhiều nữa, âm thầm giảm tốc độ, chờ Hạc Từ theo kịp, “Ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt, đợi ba ba của ngươi quay lại đón ngươi.”
“Ba ba sẽ đến đón ta?!” Hạc Từ giang đôi cánh nhỏ, lảo đảo chạy tới bên cạnh Đế Khuyết, “Nhưng mà ba ba của ta…”
Cậu còn chưa kịp nói hết câu đã bị Đế Khuyết mổ nhẹ sau cổ, tha trở về cái bục băng nơi ban đầu cậu tỉnh lại, “Được rồi, có gì thì sau này tự đi hỏi hắn, giờ thì ăn cái gì rồi nghỉ ngơi.”
Mấy ngày trước Đế Khuyết từng thấy một con chim cánh cụt trống đơn độc lên đường sau khi tách khỏi đàn, đó là lựa chọn của đối phương.
Hạc Từ lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng im, còn rúc vào người Đế Khuyết làm nũng, nói: “Cảm ơn ngươi!”
Sau cùng, cậu suy nghĩ một lát rồi thêm một câu xưng hô:
“Ca ca!”
Đế Khuyết dịch người, khẽ đáp lại, cúi đầu lấy thức ăn tiêu hóa một nửa trong túi diều ra, nhai lại rồi đút cho Hạc Từ.
Hắn vốn là kẻ cô độc, nếu tiểu gia hỏa này đã gọi hắn một tiếng “ca”, thì cũng không thể để nó đói mà chết được. Chỉ là Hạc Từ còn quá nhỏ, ăn không hết, thức ăn vẫn còn dư cá và tôm.
Đế Khuyết nhìn chú chim con ăn no, vặn vẹo thân thể bé xíu đầy thoải mái, tâm trạng cũng dịu lại, cố gắng khống chế lực đạo của mình, nhẹ nhàng dùng mỏ vuốt lại lớp lông tơ rối bời của Hạc Từ, dặn dò: “Ngươi còn nhỏ lắm, thời gian tới phải ăn uống cho tốt.”
Hạc Từ cứng đờ, không dám động đậy, sợ hãi lẫn cảm động, “pi pi” hai tiếng để tỏ rằng mình nhớ kỹ.
Sau khi chỉnh chu lại hình dạng Hạc Từ, Đế Khuyết lại thả cậu vào túi ấp con. Độ ấm bên trong khiến Hạc Từ toàn thân đều cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thư giãn xong, chim con vì mệt mỏi mà nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Nhưng ngay khi sắp ngủ, Hạc Từ chợt nhớ lại chuyện vừa tỉnh dậy thì đối phương đã biến mất!
Không chút do dự, cậu há miệng cắn nhẹ hai sợi lông chim trên người Đế Khuyết, rồi mới yên tâm ngủ tiếp.
Ừm… Tỉnh dậy rồi nhất định phải hỏi lại tên mới được.
Đế Khuyết không biết hành động của Hạc Từ, hắn đang suy nghĩ về khả năng một người cha lại bỏ rơi chim non.
Xem tình hình hiện tại thì có lẽ mẹ của tiểu gia hỏa này ra ngoài săn mồi mà không kịp quay lại, có thể bị lạc, hoặc gặp nguy hiểm dưới biển…
Giờ chỉ có thể hy vọng cha nó bình an trở về. Hiện tại hắn tạm thời chăm sóc một chút cũng không sao.
Nếu không phải vì hải cẩu tấn công khu sinh sản, có lẽ giờ này Đế Khuyết đang dẫn cả đàn xuống biển săn mồi rồi – vì mỗi lần hắn dẫn dắt, tỉ lệ thương vong đều được giảm xuống mức thấp nhất.
Nhưng hiện tại, khu sinh sản lại càng cần hắn hơn.
Theo như tình hình mà Đế Khuyết nắm được, không chỉ loài của hắn, mà cả các loài động vật khác cũng đều đang thay đổi. Năng lực của lũ hải cẩu lại tăng lên quá nhanh, có lẽ đến mùa sinh sản sau phải tìm chỗ mới thôi.
Đế Khuyết cứ thế duy trì hình dạng chim cánh cụt, “đứng ngủ” trong trạng thái cảnh giác. Đến khi cơ thể tự động tỉnh lại theo đồng hồ sinh học, hắn cảm thấy mình không thể cứ đứng mãi như vậy.
Lần trước đi săn, hắn đã tích trữ được khá nhiều thức ăn, lý thuyết thì hôm nay không cần xuống biển nữa. Nhưng mà…
Hắn do dự.
Tuy rằng chim cánh cụt trống có thể vì con mà mấy tháng trời không động đậy, nhưng Đế Khuyết cảm thấy mình không làm được.
Huống hồ những chim cánh cụt trống khác bất động là vì nếu chim non rời túi ấp sẽ chết cóng, còn tiểu gia hỏa này lại khác!
Đúng vậy, không sai.
Tiểu gia hỏa này rời cha vẫn có thể sống sót mấy ngày, nếu được rèn luyện đàng hoàng thì sau này có khi sẽ là trụ cột của cả tộc cũng nên.
“Khụ, tiểu gia hỏa?” Đế Khuyết nghĩ thông rồi, liền không do dự nữa, cúi đầu nhẹ kéo vài sợi lông tơ của Hạc Từ lộ ra ngoài, giọng nói hiếm khi mang theo chút ngượng ngùng, “Tỉnh chưa? Có muốn… ra ngoài vận động một chút không?”
Hạc Từ bị kéo khỏi giấc mơ bởi ngoại lực, trong phút chốc còn tưởng mình đang nằm trong ổ ấm áp của mình, định xoay người ngủ tiếp thì chợt nghe thấy một giọng nam xa lạ, trầm thấp, đồng thời cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Nhận rõ tình cảnh hiện tại, Hạc Từ giật mình ló đầu ra khỏi túi ấp, vừa vặn chạm phải ánh mắt phức tạp của Đế Khuyết.
Trong khoảnh khắc, Hạc Từ không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ngẩng cổ lên, chột dạ “pi pi” mấy tiếng.
Nhưng vừa kêu lên một tiếng, Hạc Từ cuối cùng cũng phát hiện có điều gì đó không đúng.
Cậu phát hiện hai sợi lông chim nhỏ mà mình đã ngậm trong miệng lúc ngủ... bị nhổ ra rồi!
Hạc Từ: Pi!!!
Lời tác giả:
Đế Khuyết: …………?
---
Chim cánh cụt cái có thể có hành vi "ăn cắp" con của chim khác – tức là cố gắng chiếm giữ hoặc nuôi con non không phải của mình – vì một số lý do sinh học và hành vi như sau:
1. Bản năng làm mẹ mạnh mẽ: Sau khi đẻ trứng, nếu trứng của chim cánh cụt cái bị vỡ, không nở, hoặc con non chết yểu, chim mẹ vẫn còn bản năng chăm sóc con rất mạnh mẽ. Khi thấy một con non khác, bản năng này khiến nó cố gắng "nhận nuôi" đứa bé đó để bù đắp.
2. Mất con: Chim mẹ vừa mất con có thể bị kích thích cảm xúc và bản năng nuôi dưỡng khiến nó tìm cách lấy một con khác về thay thế.
3. Lỗi nhận diện: Trong một đàn đông đúc, chim cánh cụt non và bố mẹ phải nhận biết nhau qua tiếng kêu và mùi. Đôi khi có sự nhầm lẫn, chim mẹ có thể nhận nhầm con, hoặc cố "giành" con khác khi quá mong muốn được làm mẹ.
4. Cạnh tranh sinh tồn: Trong điều kiện sống khắc nghiệt như ở Nam Cực, tỉ lệ con non sống sót không cao. Một số chim mẹ, đặc biệt là chưa từng thành công trong việc nuôi con, có thể hành động bốc đồng để tìm cơ hội nuôi dưỡng một con non khỏe mạnh.
Tuy nhiên, những nỗ lực “ăn cắp” con thường không thành công, vì chim cánh cụt bố mẹ thật sẽ bảo vệ con rất dữ dội, và chim non cũng thường chỉ phản hồi tiếng kêu của bố mẹ ruột.