Lời editor: Mình tra tìm xem có nhà nào thầu không, vì gần đây mình hay đọc mấy bộ ra lâu. Có bạn Edit nhưng đã ngưng ( 10 chương ) , nên mình mới đem đi dịch ( tất nhiên là dịch theo phong cách của mình- ai đọc được của bạn trước đó Edit có khác thì cứ làm ngơ giúp mình) nếu ai biết được bộ này có chỗ nào khác nữa thầu với tiến trình full rồi hoặc đang thầu thì thông báo bên dưới bình luận giúp mình để mình xoá ạ.

___

Một vùng băng nguyên rộng lớn phủ đầy tuyết trắng, phía xa là những bức tường băng dựng đứng cao vút, gió lạnh cuốn tuyết bay sát mặt đất quét qua.

Hạc Từ cúi thấp đầu, chỉnh lại bộ lông xám trắng bị gió thổi rối tung, lại bị gió lạnh làm giật mình một cái.

Cậu cố gắng bước những bước nhỏ, đi về phía khu vực có bầy chim cánh cụt hoàng đế, cố hết sức tránh gió lạnh quét qua, tiếp tục tìm những con chim cánh cụt trưởng thành không mang theo con.

Đây là ngày thứ ba Hạc Từ xuyên không trở thành chim cánh cụt hoàng đế non.

Ba ngày trước, lúc đang tranh thủ cuối tuần nằm trên chiếc giường nhỏ ấm áp mềm mại ở nhà, vừa mới mở mắt ra thì…

Một vùng sông băng mênh mông cùng những thân hình đen trắng rõ ràng cao lớn hiện vào mắt cậu. Khung cảnh phủ đầy tuyết trắng và sắc vàng rực nơi gáy của chúng khiến Hạc Từ nhận ra—đây là… chim cánh cụt hoàng đế?

Tưởng rằng mình đang mơ, Hạc Từ mơ màng bước ra một bước, ngay sau đó, vài cơn gió lạnh thấu xương liền khiến cậu tỉnh táo ngay lập tức, vội vàng lui về túi ấp trứng.

Chim cánh cụt cha đang đứng thẳng che gió cảm nhận được con non cựa quậy, liền cúi đầu nhét Hạc Từ lại vào túi ấp trứng.

Cảm giác chân thực khiến Hạc Từ sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra: mình không phải đang mơ, mà thật sự đã biến thành một chú chim cánh cụt hoàng đế non.

Vẫn là con non bé xíu!

Cơ thể quá nhỏ khiến Hạc Từ cực kỳ buồn ngủ, thêm nữa túi ấp trứng của cha cậu vừa ấm áp vừa dễ chịu, tuy Hạc Từ rất muốn tỉnh táo để tìm hiểu tình hình, nhưng… cậu vẫn ngủ say trời đất tối mịt.

Ký ức cuối cùng của Hạc Từ là cảm giác đói bụng khiến cậu cất tiếng kêu “pi pi” non nớt, chim cánh cụt cha chỉ biết cúi đầu an ủi bằng cách cọ cọ vào đầu nhỏ của cậu.

Nhưng Hạc Từ thật sự quá đói.

Mơ màng trong giấc ngủ, cậu không nhận ra cha mình đã do dự và chần chừ, cuối cùng vẫn cúi đầu tiết ra một ít chất lỏng trắng đục để đút cho Hạc Từ. Nhưng đó không phải thức ăn thật sự, chỉ có thể làm dịu tạm thời cảm giác đói.

Sau đó… cha cậu biến mất.

Và cũng vì thế mà Hạc Từ hiện tại, dù trốn ở đâu cũng không thoát được gió lạnh thổi vào lớp lông tơ còn chưa phát triển đầy đủ, cái lạnh khiến cậu không ngừng run rẩy.

Người duy nhất có thể bảo vệ cậu đã không còn ở đây.

Cha cậu dường như đã rời khỏi nơi này. Dù Hạc Từ kêu gào theo bản năng để tìm, cũng không có hồi âm. Tệ hơn nữa là khi các chim cánh cụt mẹ khác đi săn trở về, thì mẹ của Hạc Từ vẫn biệt tăm.

Cậu dường như… bị bỏ rơi rồi.

Ban đầu là khổ sở, sau đó Hạc Từ cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ cậu bị khuyết tật gì sao?

Hay là cha mẹ phát hiện ra cậu không phải con ruột của họ?

Không thể nào! Từ khi nhận ra mình là chim cánh cụt non, đầu óc cậu lúc nào cũng mơ màng mông lung.

Hạc Từ chỉ có thể miễn cưỡng an ủi bản thân: không sao, mình có kinh nghiệm, chỉ cần lanh lợi một chút, chắc là… vẫn có thể sống sót.

Gió thổi mạnh khiến Hạc Từ hoảng hốt, cố gắng cuộn tròn người lại. Cậu thậm chí còn nghĩ: nếu khi đó mình không kêu đói, liệu có bị cha bỏ rơi không?

Giống như khi còn bé, cậu từng nghĩ rằng: có phải vì hôm đó ăn thêm cái đùi gà mà bị cha mẹ bỏ rơi không?

Tuy sau này lớn lên đã hiểu bữa trưa hôm đó là bữa cuối cùng cùng cha mẹ, nhưng suy nghĩ ấy vẫn để lại ảnh hưởng.

Những chú chim cánh cụt non khác đều được cuộn mình trong túi ấp trứng của mẹ, vô cùng thoải mái. Hạc Từ chỉ có thể cố gắng co người giấu mình vào chỗ khuất gió, nhưng cứ bị gió lớn thổi lật qua lật lại.

Cũng may là hai ngày nay không có bão tuyết lớn, nhưng cái lạnh của Nam Cực thật sự rất khắc nghiệt, Hạc Từ cảm thấy mình sắp chịu hết nổi.

Cậu nghiêng đầu nhìn mấy chim cánh cụt non khác đang thò đầu ra từ túi ấp của mẹ, chỉ cần kêu “pi pi” vài tiếng đã được mẹ đút cho ăn.

Hạc Từ thở hổn hển, bụng càng lúc càng đau.

Bây giờ cậu không chỉ đói mà còn lạnh.

Không còn con chim cánh cụt lớn nào thương xót cậu nữa, cậu thật sự sẽ chết vì đói, vì lạnh. Chỉ cần thêm một trận bão tuyết nữa thôi, là mạng cũng không còn.

Hạc Từ cố gắng điều khiển cơ thể nhỏ bé yếu ớt, bước những bước nhỏ len lỏi giữa bầy chim, tiếp tục tìm những con trưởng thành độc thân hoặc không mang theo con. Nếu có thể lao đến “nhận thân”, biết đâu còn có cơ hội sống sót.

Hôm qua, Hạc Từ vẫn thử tiếp cận vài con có vẻ không mang con, nhưng mỗi lần lại phát hiện trong túi ấp của họ đã có một chú non khác từ lâu.

Mỗi lần bị phát hiện, cậu sẽ bị coi là chim con đến quấy rối và bị xua đuổi.

Mấy lần như thế, cậu không dám đến gần nữa, chỉ dám đứng từ xa quan sát.

Hôm nay… vẫn không thu hoạch được gì.

Vừa đói vừa lạnh, Hạc Từ cúi đầu tìm chút hơi ấm cho bản thân, cậu thật sự muốn khóc, nhưng khóc cũng vô ích!

Nếu khóc có thể sống, cậu đã khóc rồi! Còn khóc thật to nữa!

Hạc Từ lảo đảo quay lại nơi trú tạm giữa hai tảng băng, chỗ đó miễn cưỡng cản được gió, nhưng lạnh vô cùng.

Cậu cúi đầu sát vào bụng mình để giữ ấm, vừa lạnh vừa đói, cậu chỉ muốn ngủ một giấc, tốt nhất là tỉnh dậy phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường—lúc đó cậu chắc chắn sẽ khóc to một trận, rồi đòi ăn ngay một nồi lẩu cay thật lớn!

Hạc Từ nhóp nhép miệng, thôi thì coi như đang nằm mơ đi, nhưng cậu bắt đầu sợ rằng nếu ngủ rồi… liệu có thể tỉnh lại được nữa hay không?

Cậu định nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi xa hơn tìm vận may. Bây giờ, phải tranh thủ lúc cơ thể còn chút hơi ấm sau khi vận động để nghỉ ngơi thì mới ổn.

Nhưng cơ thể của Hạc Từ hiện tại vẫn quá nhỏ bé và yếu ớt. Cậu rụt đầu lại, khẽ khàng gật gù vì buồn ngủ, trông thật đáng thương mà cũng đáng yêu. Thế nhưng, hiện giờ chẳng ai để ý đến cậu cả.

Ngay lúc Hạc Từ sắp không chịu nổi, chỉ muốn thiếp đi, sau lưng bỗng vang lên tiếng nước rì rào mạnh mẽ.

Hạc Từ giật mình tỉnh táo, lắc lắc đầu. Qua khe hở giữa những lớp tuyết, cậu nhìn thấy ở phía xa có một con chim cánh cụt đang từ trong lỗ băng lao ra. Lưng nó ướt đẫm, màu xám đen bóng loáng, bụng trắng lóa dưới ánh sáng.

Là cái chú chim cánh cụt cao lớn cường tráng đó! Đôi mắt Hạc Từ sáng rực đầy ngưỡng mộ.

Cậu đã lén nhận người ta làm “người quen”, vì trong hai ngày qua, đây là lần thứ tư cậu trông thấy đối phương.

Thì ra chim cánh cụt hoàng đế cũng có thể “soái” (đẹp trai) đến thế!

Khoan đã… cậu đang nghĩ gì vậy!? Thẩm mỹ của mình nhanh vậy đã bị chim cánh cụt đồng hóa rồi sao!?

Hạc Từ cứ tưởng cái hố băng kia là do hải báo khoét lên để thở. Nhưng cậu không biết rằng, hải báo thường đột nhập từ bên trong sông băng, thậm chí có thể phá vỡ những lớp băng dày và cứng để tấn công, khiến cả đàn chim cánh cụt vô cùng hoảng loạn.

Năm nay, bầy chim đã phải chuyển vị trí nuôi con nhiều lần, nhưng vẫn không tránh khỏi những hải báo đã tiến hóa trở nên nguy hiểm hơn.

Bầy chim cánh cụt thường xuyên trông thấy đầu hải báo thò lên từ các lỗ băng, và luôn giữ khoảng cách, thà đi đường vòng cả mấy tháng trên mặt băng để săn mồi từ bờ biển xa, còn hơn là liều mạng đi qua những chỗ nguy hiểm.

Ngoại lệ duy nhất, chính là chú chim cánh cụt hoàng đế đặc biệt cao lớn kia.

Hắn nhiều lần lên bờ từ cái hố đó, thậm chí có lần hải báo trồi lên ngay sau hắn. Những con chim khác đều sợ hãi lùi lại, chỉ có hắn bình thản chỉnh sửa bộ lông, làm như chẳng thấy kẻ săn mồi ngay bên cạnh.

Khoan đã!!!

Hạc Từ bỗng bừng tỉnh, như tìm được kho báu. Đối phương hình như không có con nhỏ!

Đúng rồi! Mỗi lần hắn lên bờ, chỉ lát sau là biến mất không thấy đâu, chắc chắn là tìm chỗ nghỉ ngơi một mình. Đây nhất định là một cơ hội sống còn!

Hạc Từ thấy đối phương đang chỉnh lông, có vẻ lại muốn đi nghỉ ngơi một mình ở chỗ xa hơn giữa các rặng tuyết. Cậu lập tức chấn chỉnh tinh thần, sửa lại mớ lông tơ rối bù của mình, cố gắng trông cho đỡ thảm hại, rồi lảo đảo chạy tới.

Nếu Hạc Từ có thể nhìn từ trên không trung, hẳn sẽ nhận ra chú chim cánh cụt kia thực sự khác biệt — cả đàn chim đều vô thức giữ khoảng cách, vây quanh hắn thành một vòng tròn.

Chỉ có mình hắn, đứng ở bên ngoài cái vòng đó.

Sợ rằng đối phương sẽ lại biến mất, Hạc Từ chạy rất nhanh, cuối cùng hoa mắt chóng mặt, “bốp” một tiếng đụng thẳng vào người đối phương.

Con chim cánh cụt hoàng đế sững lại một chút, từ từ cúi đầu, nhìn cái “cục bông” choáng váng dưới chân, rồi do dự, khẽ dịch sang một bên tránh đi.

Hạc Từ lắc lắc cái đầu nhỏ cho đỡ choáng, rồi lại nhào tới, hô to lời thoại đã chuẩn bị kỹ:

“Ba ba! Cuối cùng ba cũng trở về rồi!”

Lời này khiến chú chim cánh cụt bị đụng kia sững sờ hoàn toàn, ngay cả mấy con chim cao to phía ngoài cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang đây.

Đặc biệt là chú chim đang tiến về phía này – hắn dừng bước lại, không biết có nên “xách cổ” cái cục bông đó về không.

Nhỡ đâu thật sự là con của tộc trưởng thì sao?

“Đế Khuyết” bị dọa đến mức lùi hai bước:

“… Ngươi là ai?”

Hạc Từ biết “ăn vạ” không thể dễ thành công như vậy, nhưng cậu không còn cách nào khác, đành mặt dày khóc rống:

“Mẹ đã không thấy đâu, ba đừng bỏ con mà!”

Đế Khuyết cảm nhận được ánh mắt tò mò của đồng tộc, hiếm khi thấy hắn có chút lúng túng, liền đẩy cái cục bông nhỏ ra:

“Ngươi nhận nhầm rồi, ta không có con, đừng theo ta.”

Cơ thể Hạc Từ hiện giờ quá nhỏ yếu, tuy đối phương chỉ nhẹ nhàng chọc một cái, cậu cũng loạng choạng suýt quỳ rạp xuống mặt băng.

Nhưng Hạc Từ không từ bỏ, cố gắng đứng vững lại, tiếp tục chạy lảo đảo đuổi theo Đế Khuyết, ánh mắt ngập tràn hy vọng:

“Ba ba…”

Đế Khuyết có thể thoát khỏi hàm kẻ săn mồi giữa biển cả, nhưng lại không thể tránh khỏi đứa nhỏ bám riết này…

Đế Khuyết dày mặt giả vờ không quan tâm đến ánh mắt của các tộc nhân, dù gì thì bình thường chim cánh cụt khi lên bờ cũng chẳng được tiện lợi gì cho cam.

Con chim cánh cụt vẫn còn đang do dự thấy vậy, cũng hiểu ý, liền giả vờ đi dạo rồi lặng lẽ quay trở lại.

Đế Khuyết âm thầm quan sát phản ứng của Hạc Từ, bên ngoài thì giang cánh ra, làm bộ như muốn đuổi cậu đi:

“Ta nói lần cuối, ngươi nhận nhầm rồi. Đừng có đi theo ta nữa.”

Lòng Hạc Từ chùng xuống. Lại thất bại rồi.

Theo như kinh nghiệm thất bại trước đây, nếu cậu bị mấy bà chim cánh cụt mẹ phát hiện, thường sẽ bị mổ cho một trận. Nhưng chim cánh cụt này không có con, nên nếu cậu biết điều mà tự mình rút lui… chắc là sẽ không bị đánh đâu.

Hạc Từ xụ mặt, rúc người lại thành một cục nhỏ. Kết quả không giữ thăng bằng được, cậu lăn lông lốc trên mặt đất.

Trời đất quay cuồng, cậu cảm thấy con chim cánh cụt lớn vừa từ chối mình đột nhiên tiến lại gần. Theo phản xạ, Hạc Từ lập tức quay lưng lại với Đế Khuyết — cậu sợ bị mổ.

Cũng chính vì thế, cậu không nhận ra Đế Khuyết chỉ đang cúi đầu, nhẹ nhàng dùng mỏ đỡ lấy cậu dậy.

Hạc Từ cố sức vẫy đôi cánh nhỏ, miễn cưỡng đứng lên, ngẩng đầu cũng không nổi, yếu ớt nhận lỗi:

“… Xin lỗi, xin lỗi… Đừng đánh con… Con sẽ đi ngay…”

Miệng thì nói thế, nhưng với Hạc Từ lúc này thì đi đâu cũng vậy cả.

Cậu lảo đảo bước đi, lại thất bại rồi, lần tới biết làm sao đây…

Mải chìm trong suy nghĩ của bản thân, Hạc Từ hoàn toàn không nhận ra sau lưng, Đế Khuyết suýt nữa bước tới một bước nhỏ, nhưng cuối cùng lại dừng lại và lùi về.

Đế Khuyết cúi đầu nhìn chiếc túi ấp trứng trắng muốt dưới bụng mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn theo cái cục lông xám trắng bé xíu kia.

Hắn không nên can thiệp vào cuộc sống của những chim cánh cụt khác. Hơn nữa, con nhóc này đúng là quá phiền phức. Chắc chắn rồi sẽ có con chim nào đó khác nhận nuôi nó thôi... chắc vậy.

Hạc Từ trở lại chỗ tránh gió mà cậu mới tìm được, chán nản ngậm hai khối tuyết nhỏ để lót dạ.

Cậu ngồi đó một lúc, run run đôi cánh bé, rồi lại cố tự mình lên dây cót tinh thần. Nghỉ ngơi xíu đã. Cậu xuyên thành chim cánh cụt được thì nhất định cũng sẽ tìm được cách sống sót!

Mặt trời chói chang treo thấp ngoài chân trời, nhưng ánh nắng chẳng thể làm tan nổi cái lạnh nơi Nam Cực.

Ngay lúc Hạc Từ lơ mơ sắp ngủ, cậu đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh lạ thường.

Vừa mở mắt ra, cậu ngỡ ngàng phát hiện — có mấy con chim cánh cụt đang đứng cách đó không xa, lén lút nhìn chằm chằm về phía cậu!

 

---

Tác giả có lời muốn nói:

Đế Khuyết: Ta không được phép can thiệp! Ta… ta không… định dính dáng gì đâu…

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play