Huyết mới lập một Gr trên Facebook để có sân chơi tiểu thuyết cho mọi người tên gr ' U Mê Tiểu Thuyết •TNH• Hội độc giả-tác giả-dịch giả ' mong được mọi người hưởng ứng.

___

Hứa Hủ nhìn động tác của Giang Tân Diệp, thò đầu xuống dưới nhìn thử một chút. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền hoảng hồn nhảy dựng — lúc này mới phát hiện bản thân đang đứng ở một chỗ cực kỳ cao, hai chân lập tức mềm nhũn.

“Meo!” Sao mà cao dữ vậy!

“Tiểu Môi Cầu, xuống đi, ba ba ở đây mà.” Giang Tân Diệp nhìn nó với ánh mắt đầy yêu thương.

“Meo!” Không! Không muốn! Cao quá!

Hứa Hủ đổi hướng, nhảy xuống từng tầng một. Cuối cùng dừng lại ở chỗ ngang tầm tay của Giang Tân Diệp, duỗi hai chân trước, rón rén chạm vào tay anh.

Cảm giác chắc chắn và có lực truyền tới từ lòng bàn tay... à không, là từ lớp đệm thịt. Trong thoáng chốc, Hứa Hủ trong lòng reo lên: Meo ~ cảm giác này, mềm mềm, không tệ, không tệ chút nào!

Trong đầu nó lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Giang Tân Diệp... không mặc gì, khiến hai mắt bỗng chốc bừng sáng, nóng rực nhìn chằm chằm đối phương như muốn lột sạch anh ra tại chỗ.

Nó nhanh chóng nhảy lên khuỷu tay của Giang Tân Diệp, nhưng đứng không vững, cả người lảo đảo, suýt nữa trượt xuống.

Hứa Hủ phản ứng nhanh, dùng hai tay nhỏ ôm chặt cánh tay Giang Tân Diệp, chật vật giữ thăng bằng. Sau khi ổn định được, nó mới thở dài nhẹ nhõm.

Giang Tân Diệp nhìn chuỗi hành động của "Tiểu Môi Cầu" mà buồn cười, khóe miệng luôn giữ nụ cười nhạt, trong mắt là sự cưng chiều rõ rệt.

Chưa bao giờ phát hiện Tiểu Môi Cầu lại đáng yêu đến vậy.

Không kiềm được, anh duỗi tay ra, dịu dàng xoa đầu lông xù của nó.

Hứa Hủ: Bị xoa đầu kiểu này, thật là… mẹ nó, khó chịu chết đi được!

Nó lập tức giơ móng vuốt, bay thẳng tới bàn tay gây án mà đập xuống, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.

“Meo ô!” Đầu của ta là để ngươi tùy tiện sờ sao? Chưa nghe nói đến việc sờ đầu thì lớn lên không được cao à?!

Nghĩ đến chuyện mình sau này có khi chỉ nhỏ bé thế này thôi, Hứa Hủ vốn vì nhan sắc mà mới dịu lại chút hảo cảm, lập tức biến mất sạch sẽ.

“Đừng làm loạn.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

Một bàn tay nắm lấy hai chân trước nhỏ xíu của Tiểu Môi Cầu, giam chặt lấy móng nhỏ mềm mại, còn cố tình bóp nhẹ hai cái.

“Meo!”

Hứa Hủ kêu lên thảm thiết — chỗ vừa bị đâm đau ở cầu thang lại bị Giang Tân Diệp nắm trúng, đau đến toát cả mồ hôi lạnh.

Đôi mắt màu nâu nhạt lập tức phủ sương, hai cái tai nhỏ run run vì đau, cả khuôn mặt nhăn lại như bị vò nát.

Hai cái móng vuốt vùng vẫy điên cuồng trong lòng bàn tay Giang Tân Diệp, miệng không ngừng kêu rên thảm thiết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Hứa Hủ chắc phải cắn người mất.

“Sao vậy?” Giang Tân Diệp hoảng hốt buông tay, nhìn Tiểu Môi Cầu nước mắt lưng tròng, lòng lập tức đau nhói, ôm lấy cái tay nhỏ của nó một cách cẩn thận.

“Meo ~” Tay ta đau đó!

Giọng của Hứa Hủ mang theo vẻ uất ức rõ rệt, yếu ớt đáng thương, khiến Giang Tân Diệp càng thêm đau lòng.

Anh cẩn thận ôm Tiểu Môi Cầu xuống lầu, đặt nó lên đầu gối, thử nâng chân trước của nó lên.

Vừa đúng chạm vào chỗ mới nắm khi nãy.

“Meo ô!” Mau buông ra! Đau chết ta rồi!

Một cái tay khác chống vào tay Giang Tân Diệp, cố vùng vẫy thoát ra.

Giang Tân Diệp hoảng loạn buông tay, di chuyển tay ra sau vài tấc, nâng móng nhỏ của Tiểu Môi Cầu lên cẩn thận xem xét có bị thương không.

Nhưng không phát hiện gì bất thường.

“Là tay này bị thương à?” Giang Tân Diệp lắc lắc móng vuốt nhỏ, nghiêng đầu hỏi Hứa Hủ.

Hứa Hủ ngước mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh ngấn lệ, như có ma lực khiến nó nhẹ nhàng gật đầu, khe khẽ đáp: “Ừm ~”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play