Biệt thự Âu phong, trong căn phòng ngủ rộng lớn được trang hoàng gọn gàng, thoáng đãng. Nhìn tổng thể mang vẻ lạnh lẽo thanh nhã, nhưng có một góc lại trông kỳ quái, hoàn toàn không ăn nhập gì với không khí thanh lạnh kia.
Nhìn kỹ vào, đó là một chiếc ổ mèo nhỏ bằng nhung màu hồng phấn. Bên trong, một con mèo đen nhỏ đang cuộn tròn, bụng phập phồng nhẹ nhàng theo nhịp thở.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, từ xa tiến lại gần. Ngay lập tức, chú mèo đen trong ổ duỗi lưng vươn vai, hai mắt rung rung rồi từ từ mở ra, lộ rõ đôi mắt tròn xoe to lớn, ánh mắt mơ màng.
Hứa Hủ chậm rãi mở mắt, trong mắt thoáng qua vẻ mơ hồ, đánh giá hoàn cảnh xa lạ trước mặt. Trong mắt cậu, căn phòng bỗng trở nên vô cùng rộng lớn, cả giường và ghế cũng cao bất thường. Nơi tầm mắt có thể nhìn tới chỉ là sàn nhà sáng trắng.
“Meo meo meo ~” Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Mình bị thu nhỏ rồi à?
Vừa mở miệng, lại phát ra tiếng mèo kêu, âm thanh mềm mại như bông.
Ngay khoảnh khắc đó, đồng tử của Hứa Hủ co lại, hạ ánh mắt nhìn xuống thì thấy ngay hai cái chân trước lông xù, đen tuyền, phần đệm thịt màu hồng nhạt cũng hiện rõ.
Đây là... tay của mình?!
Cậu thử cử động tay, hai cái móng vuốt lông xù cũng theo đó động đậy. Cùng với chuyển động, móng vuốt còn lộ rõ vết bị cắt gọn gàng.
“Meo meo meo!” Cái gì vậy trời?! Mình biến thành mèo rồi sao?!
Hứa Hủ bất ngờ bật dậy, đánh giá khắp căn phòng, bắt đầu điên cuồng chạy loạn lên, cố gắng tìm một chiếc gương để xác nhận suy đoán trong lòng.
Chạy một vòng quanh phòng, nhưng lại không thấy bóng dáng chiếc gương nào.
“Meo meo meo!” Gương đâu rồi hả?!
Tiếng kêu từ mềm mại chuyển thành sắc bén, nghe mà thảm thiết không chịu nổi.
Bất chợt, trong khóe mắt cậu thấy một cánh cửa nhỏ không đáng chú ý — cậu lập tức xác định đó là cửa phòng tắm. Hứa Hủ nhanh chóng chạy tới, giơ hai chân trước, dùng hết sức lực mới đẩy hé ra được một khe nhỏ.
Quả nhiên, bên trong là phòng tắm, có bồn tắm lớn và đủ loại đồ dùng tắm rửa của nam giới.
Lúc này, ánh mắt Hứa Hủ bị hút vào tấm gương trên bàn rửa mặt.
“Meo meo meo!” Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!
Cậu dồn sức bật lên, bốn chân đáp lên bàn rửa mặt. Trên mặt bàn còn đọng vài vệt nước, một chút sơ sẩy khiến chân cậu trượt xuống, suýt chút nữa thì rớt khỏi bàn. May mắn là phản ứng kịp thời, hai chân trước ôm chặt lấy vòi nước mới thoát khỏi nguy hiểm.
Hú hồn thật.
Đứng vững lại, cậu chống tay lên bàn, dí sát mặt vào gương. Cảm giác như toàn thân hóa đá.
Không, phải nói là toàn bộ "mèo" đều hóa đá!
“Meo!” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả phòng tắm, mang theo nỗi bi thương khôn tả của Hứa Hủ: Không! Đây không phải là mình! Cái con mèo đen xấu xí này không phải là mình!
Hứa Hủ không bao giờ ngờ được, chỉ một giấc ngủ dậy mà bản thân lại biến thành một con mèo — còn là một con mèo đen.
“Tiểu Môi Cầu, em sao thế?” Một giọng nói lo lắng vang lên từ ngoài phòng, theo sau là tiếng bước chân dồn dập chạy về phía phòng tắm.
Rất nhanh, một người đàn ông mặc vest đen, diện mạo tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt của Hứa Hủ. Trên gương mặt anh là vẻ lo lắng, mày nhíu lại chặt chẽ.
Mà lúc này, Hứa Hủ — không, phải nói là Tiểu Môi Cầu — đang nằm bẹp vô lực trên mặt đá cẩm thạch của bồn rửa mặt, tứ chi run rẩy, hai mắt trắng dã, đầu lưỡi hồng hồng nhỏ xíu thè ra khỏi miệng, vẻ mặt như thể đã không còn luyến tiếc gì với cuộc đời nữa.
Giang Tân Diệp hoàn toàn không ngờ, vừa đến gần phòng tắm đã thấy một cảnh như vậy. Nỗi lo ban đầu lập tức tan biến, khoé miệng không nhịn được cong lên, bật cười khẽ.
“Tiểu Môi Cầu, còn không mau lại đây nào.” Giọng nói dịu dàng vang lên từ miệng Giang Tân Diệp, anh dang hai tay, chuẩn bị đón lấy thân hình nhỏ bé của Tiểu Môi Cầu.
Thế nhưng, Hứa Hủ đang ở trong bồn rửa mặt lại như không nghe thấy gì. Trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Mình biến thành một con mèo hề rồi…”, ánh mắt đong đầy tuyệt vọng.
***
•“mèo hề” là cách Hứa Hủ chê bai bản thân sau khi biến thành một con mèo đen nhỏ — dáng vẻ không đẹp, còn có phần ngốc nghếch, khiến cậu cảm thấy mất mặt và tuyệt vọng.
Lời editor: Huyết quay trở lại rồi đây~ một bộ truyện đã ra mắt mấy năm trước của tác giả Mặc Diễn, là văn phong cũ nên mọi người cân nhắc nhé.