Nhưng… rốt cuộc phải trốn đi đâu bây giờ? Đây trở thành vấn đề nan giải lớn nhất mà Hứa Hủ đang đối mặt.

Cậu ta cụp mắt nhìn xuống thân thể nhỏ bé hiện tại của mình, ngay cả cái móng vuốt leo trèo cũng đã bị cắt, trong chốc lát liền cảm thấy hy vọng thật xa vời. Nhưng khi nghĩ đến “mạng mèo” khó giữ được, trong lòng lại bốc lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Giờ chỉ còn cách là làm quen trước với địa hình, rồi mới lên kế hoạch chạy trốn khỏi ổ sói hang hổ này.

Hứa Hủ đột nhiên bật dậy, nhảy phốc xuống tấm ván mèo, chuồn ra khỏi căn phòng chưa đóng cửa, đi đến hành lang để bắt đầu quan sát xung quanh.

Cậu ta bước theo kiểu "mèo bước", đi đến cầu thang, rướn đầu nhỏ nhìn xuống tầng dưới, mắt mở to tròn xoe, tràn đầy cảnh giác.

Ở sảnh tầng một, Giang Tân Diệp đang cầm tạp chí tài chính kinh tế, lật vài trang một cách lơ đãng, nhưng tâm trí thì hoàn toàn dồn hết vào “Tiểu Môi Cầu”.

Bỗng nhiên, anh ta cảm giác có một ánh nhìn mãnh liệt đang dán chặt vào mình, như bị mãnh thú theo dõi. Anh lập tức quay đầu lại, nhưng không thấy bất kỳ bóng dáng nào.

“Kỳ lạ thật, rõ ràng có cảm giác bị nhìn chằm chằm…” Giang Tân Diệp lẩm bẩm, rồi lại nhanh chóng lắc đầu, đưa ánh mắt trở về với tạp chí.

Ở một góc cầu thang tầng hai, Hứa Hủ đang co tròn thân thể nhỏ xíu của mình, dùng bậc thang che khuất hình dáng, móng vuốt ôm lấy ngực, trên mặt lộ vẻ may mắn.

Hú hồn ~ suýt chút nữa thì bị phát hiện.

Vài giây sau, tầng dưới vẫn không có động tĩnh gì. Hứa Hủ lại rướn đầu ra, lấm lét quan sát.

May quá, không bị phát hiện.

Cậu ta nhấc móng vuốt lên, rón rén đi xuống, mỗi khi bước thêm một bậc thang lại cảnh giác liếc nhìn Giang Tân Diệp một cái, nín thở, sợ bị bắt gặp.

Vừa mới đi được nửa chừng, đột nhiên nghe thấy Giang Tân Diệp đứng dậy, bước chân đi về phía cầu thang.

Chết rồi! Sắp bị phát hiện!

Trong khoảnh khắc, lòng Hứa Hủ rối bời.

Cậu ta vội vàng đổi hướng, không cẩn thận trượt chân ngã sõng soài xuống bậc thang, cả người chổng vó lên trời, miệng phát ra tiếng rên đau đớn.

“Meo ~” Đau quá!

“Tiểu Môi Cầu!” Giang Tân Diệp nghe thấy tiếng kêu yếu ớt liền tăng tốc chạy đến cầu thang, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

Nghe tiếng bước chân, Hứa Hủ thầm kêu “xong rồi!”, quên cả đau, điên cuồng chạy trốn lên tầng, lảo đảo lao vào lại căn phòng nhỏ lúc nãy, phóng thẳng lên chỗ cao nhất của nhà cây mèo.

Tiếng bước chân vang lên từng bước, cùng với tiếng gọi lo lắng của Giang Tân Diệp, cuối cùng cửa phòng bị đẩy ra, anh nhìn quanh rồi thấy “Tiểu Môi Cầu” trên nhà cây mèo.

Giang Tân Diệp lập tức yên tâm, gương mặt dịu dàng, hướng về “Tiểu Môi Cầu” nói: “Đói rồi à?”

Hứa Hủ không trả lời, gương mặt vẫn còn vẻ hoảng loạn, thân thể nhỏ bé mềm oặt nằm trên nhà cây mèo, tim vẫn còn đập thình thịch liên hồi.

Thấy thế, vẻ mặt Giang Tân Diệp dịu lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, dịu dàng gọi: “Tiểu Môi Cầu, xuống nào, ba ba đưa con ra ngoài chơi.”

Ba chữ “ra ngoài chơi” lập tức thu hút sự chú ý của Hứa Hủ.

“Meo ~” Quả nhiên trời không phụ lòng mèo, ra ngoài là có cơ hội trốn! Chờ ta chạy được rồi, nhất định sẽ báo đáp ngươi!

Hứa Hủ lập tức thay đổi thái độ, đôi mắt hơi híp lại, khóe miệng nhếch lên, phát ra tiếng kêu nịnh nọt, giọng đầy vẻ lấy lòng.

Trong tai Giang Tân Diệp, tiếng kêu ấy chẳng khác gì bình thường, chỉ thấy biểu cảm của “Tiểu Môi Cầu” đặc biệt vui vẻ.

Anh mở rộng hai tay, miệng nở nụ cười sáng lạn, nghĩ thầm: Về sau phải thường xuyên đưa Tiểu Môi Cầu ra ngoài chơi mới được, ở nhà buồn quá rồi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play