-10-

Lương Y rào một góc nhỏ trong sân, bắt đầu nuôi gà.

Không biết Tiểu Ách Ba săn kiểu gì mà gà và thỏ đều không hề hấn gì.

Gà có thể đẻ trứng, nàng không nỡ ăn.

Còn thỏ, thỏ con đáng yêu như vậy, sao lại ăn thỏ được.

Nàng đặt tên cho nó là Tiểu Bạch.

Dù Lương Y đang mải mê làm việc, miệng vẫn còn lầu bầu: "Nếu như ngươi săn chừng mười bảy mười tám con, nhà chúng ta giàu to rồi. Chậc chậc chậc..."

Phụ Sâm nhìn Lương Y bận rộn, nhíu mày.

Số gà thỏ đó là hắn săn về định bụng để nàng nấu cho hắn ăn, mấy hôm nay, toàn ăn đồ thô hoặc cháo loãng, món mặn duy nhất là con gà bé xíu cụt tay cụt chân hôm nọ.

Vì muốn đồ ăn được tươi, hắn bắn một lần ba mũi tên chặn đường nó lại, sau đó cản đường chạy của nó rồi bắt sống. Nghĩ là săn thịt để ăn nên hắn chỉ săn ba con gà và một con thỏ.

Ai ngờ khi mang về, nàng không nói không rằng, lại nấu cháo cho hắn ăn.

Rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt muốn nuôi gà.

Mặt Phụ Sâm tối sầm.

Hôm sau, Lương Y trố mắt nhìn năm con gà chết bị trói lại trước mặt.

Rồi giơ một ngón tay, lên án Tiểu Ách Ba—

"Cả gà ngươi cũng không tha!"

Có gì ngon mà ăn? Nuôi nó không tốt hơn sao?

Đêm đó.

Lương Y tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm cánh gà, ăn ngon lành.

Phụ Sâm đã buông bát đũa từ lâu: "..."

Ha ha, thật thơm ngon.

-11-

Từ khi không còn lo lắng chuyện ăn uống, Lương Y thoải mái hơn nhiều.

"Lương Y! Thôn ta có quy định mới, ra ký tên nào."

Hổ ca là đầu lĩnh thôn bên cạnh, là nhân vật có tiếng ở trấn Cửu Hợp, ngày thường cũng hay giúp đỡ Lương Y.

Lương Y đi ra, nhận bút của Hổ ca, viết hai chữ "Lương Y" thanh tú.

Tiểu Ách Ba cũng ở bên cạnh, nhìn nàng viết tên.

Thì ra chữ Lương viết như vậy, chữ Y viết như vậy. Phụ Sâm thầm nghĩ.

Không ngờ nàng lại biết chữ.

Hổ ca nhìn Lương Y, lại nhìn Phụ Sâm, rồi hỏi: "Đây là ai? Ngươi có nam nhân rồi à?"

Dù Lương Y tính tình phóng khoáng, nghe câu này cũng không khỏi hơi ngượng ngùng.

Nàng chớp chớp mắt, lắc đầu: "Ta nhặt được hắn về làm việc nặng, hắn không nói được."

Hổ ca đánh giá Tiểu Ách Ba từ trên xuống dưới, rồi kết luận: "Trông tuấn tú thế này, ở trấn ta chưa từng thấy. Nếu bán vào Thanh Quan quán là tiểu quan*, chắc được khối tiền."

*tiểu quan là nam kỹ phục vụ trong thanh lâu cho những đồng tính

Lương Y hơi bực mình: "Hổ ca, huynh nói bậy gì vậy?"

Hổ ca là người thô lỗ, không kiêng dè gì, cười ha hả rồi bỏ đi.

Lương Y ngẩng lên nhìn sắc mặt Tiểu Ách Ba.

Quả nhiên đã tối sầm lại.

Nếu ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng Hổ ca đã chết từ lâu rồi.

Lương Y vội vàng cười trừ an ủi Tiểu Ách Ba: "Không sao, Tiểu Ách Ba, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta sẽ không bán ngươi đâu!" Nàng vỗ ngực cam đoan.

Phụ Sâm lạnh lùng liếc nàng một cái.

Nàng cười hề hề.

Lương Y chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn nói: "Ta không thể cứ gọi ngươi là Tiểu Ách Ba mãi được."

Phụ Sâm bất đắc dĩ nhìn nàng, cuối cùng nàng cũng nhận ra rồi hả.

Lương Y suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Gọi là Lương Nhị được không?"

Nàng chỉ vào mình, "Y (một)." Lại chỉ vào Phụ Sâm: "Nhị (hai)."

Tiểu Ách Ba làm động tác viết, Lương Y hiểu ý, lục tung tìm ra nghiên mực và bút đã lâu không dùng, "Trước kia có đoàn người đi qua đây, họ đánh rơi." Nàng thành thật nói.

Tiểu Ách Ba dùng những ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi mài mực, viết tên mình xuống.

Một sợi tóc đen rơi xuống từ trên đầu hắn, một tay hắn để ra sau lưng, tay kia viết trên giấy, cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Lương Y nhìn đến ngây người.

Lần đầu tiên nàng tò mò không biết Tiểu Ách Ba đến từ đâu. Trên người hắn có một loại khí chất mà dù cho nàng sống mười mấy kiếp cũng không học được.

Hắn viết xong, ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen láy nhìn nàng.

Lương Y bỗng thấy ngượng ngùng, vội vàng giả vờ cúi xuống nhìn tờ giấy.

Phụ Sâm.

Lương Y nhìn mấy nét chữ ngoằn ngoèo, không hiểu gì cả, "Ta không biết chữ!"

Tiểu Ách Ba nhíu mày nhìn nàng, rõ ràng vừa rồi hắn thấy nàng ký tên.

Lương Y cũng nghĩ đến điều này, bèn ngượng ngùng sờ sờ má, "Ta chỉ biết viết tên mình thôi."

Phụ Sâm hết cách, nhưng hắn không muốn bị nàng gọi là Lương Nhị.

Bèn dùng khẩu hình dạy nàng.

Lương Y nhìn hồi lâu, chỉ nhận ra một chữ: "Nhật?"

Mặt Tiểu Ách Ba đen thui, hắn kéo nàng cầm giấy ra ngoài.

Lương Y sực tỉnh, "À, ngươi muốn nhờ người khác dạy ta đọc?"

Lý thúc nhà bên cạnh nhìn chữ hồi lâu, rồi quả quyết nói: "Lữ Vương."

Lương Y bừng tỉnh đại ngộ: "À! ——"

Chưa kịp cảm ơn Lý thúc, Tiểu Ách Ba đã kéo nàng đi.

Lương Y nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú nhưng u ám của Tiểu Ách Ba, "Này, thôn chúng ta chỉ là một thôn nhỏ ở trấn Cửu Hợp, người biết chữ không nhiều. Nhưng ta biết một người!"

Phụ Sâm nhướng mày nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng.

Rồi theo nàng đi vòng vèo đến một căn nhà cũ.

Tôn lão gia gia râu tóc bạc phơ nhìn hai chữ trên giấy Tuyên Thành, vuốt cằm, lắc đầu, "Không biết."

Phụ Sâm bất đắc dĩ, bèn viết thêm một chữ đồng âm.

"À! Chữ Phù!" Lão gia gia gật đầu, đọc to.

Lương Y nhắc lại, cũng gật đầu.

Phụ Sâm không muốn đổi cả họ nữa, thấy biết được một chữ là được rồi, gật đầu với lão gia gia, ra hiệu cho Lương Y đi được rồi.

Lương Y phấn khích suốt dọc đường.

Thì ra Tiểu Ách Ba có tên.

Là Phù!

Nàng lẩm bẩm: "Tiểu Phù!"

Phụ Sâm nhíu mày nhìn nàng.

Lương Y đổi giọng: "A Phù!"

Thôi, tùy nàng vậy. Phụ Sâm chỉ có thể nghĩ như vậy.

-12-

"A Phù!! Sắp sang đông rồi! Ta mua cả đống đồ mùa đông!!! Trước kia ngươi không có ở đây, một mình ta cũng đủ dùng rồi. Giờ ngươi ở đây, chúng ta lại có tiền, có thể trải qua một mùa đông ấm áp rồi!"

Nàng nhặt được hắn trong rừng mùa xuân đầy hoa dại , giờ đã hơn nửa năm rồi.

Phụ Sâm đang lau cung tên, ngẩng đầu nhìn Lương Y chạy tới.

Lương Y ôm một đống quần áo mùa đông, thở hổn hển chạy đến.

Trên mặt nàng có hai vệt đen.

Từ lúc hắn mở mắt ra nhìn thấy nàng đến giờ, nó vẫn luôn ở trên mặt rồi.

Ánh mắt Phụ Sâm dừng lại trên đó.

Lương Y đặt đồ lên ghế, bắt đầu dọn dẹp.

Đang dọn, nàng bỗng thấy có gì đó không đúng, ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt Tiểu Ách Ba.

Khi bị đôi mắt đẹp đến khó tả nhìn chằm chằm, nàng luống cuống tay chân, không hiểu vì sao.

Lương Y lắp bắp: "Sao... Sao vậy?"

Tiểu Ách Ba chỉ vào vết đen trên mặt nàng.

Lương Y chớp mắt, cố tình lảng sang chuyện khác: "Tháng này chúng ta nên tích trữ thêm lương thực. Ngươi không biết đâu, khi tuyết rơi xuống, trên núi này sẽ bị một lớp tuyết dày bao phủ, các thôn ở trong trấn này năm nào cũng có người chết."

Nàng cúi đầu, tiếp tục sắp xếp đồ.

Phụ Sâm nhàn nhạt dời mắt đi.

-13-

"A a a a a a! Ong vò vẽ!!!! Loại chích một cái là chết người đó!!!! Tiểu Ách Ba, mau vào nhà."

Lương Y mặt mày lấm lem bụi đất chạy từ ngoài vào, phía sau là một con ong vò vẽ lớn đang đuổi theo.

Đúng lúc Phụ Sâm vừa trở về, nàng chạy đến bên cạnh hắn, muốn hắn cùng nàng vào nhà.

Tiểu Ách Ba còn chưa bỏ cung trên tay xuống, hắn một lần nữa giơ cao lên, kéo dây cung căng ta như hình trăng tròn.

Lương Y không chạy về phòng một mình, mà ngây người nhìn động tác của Tiểu Ách Ba, khoảnh khắc này, nàng bỗng thấy Tiểu Ách Ba có chút xa lạ.

Phụ Sâm kéo căng dây cung đến cực hạn, rồi đột ngột buông tay.

Tốc độ tên rời khỏi dây cung mang theo lực đạo cực lớn, cuối cùng "phập" một tiếng găm con ong vào tảng đá lớn ngoài sân, đuôi tên vẫn còn rung, còn mũi tên đã cắm sâu vào đá!

Phụ Sâm thản nhiên nhìn mũi tên vừa bắn ra, độc trong người hắn vẫn chưa giải, công lực cũng chưa khôi phục, hiện tại sức lực của hắn chỉ bằng một góc so với sức trâu trước kia.

Hắn tiến lên, xoay tay cầm tên, dùng sức rút ra, rồi nhẹ nhàng lau đi con ong vò vẽ bị xuyên thủng trên mũi tên.

Cất tên xong, hắn nghi hoặc nhìn Lương Y, sao nàng vẫn còn đứng đó.

Lương Y hoàn hồn, vội vàng chạy đi nấu cơm.

Lửa cháy bập bùng, tay nàng vẫn còn run.

Lương Y bỗng thấy tim mình cũng run lên.

Nàng phát hiện, nàng hoàn toàn chẳng biết gì về Tiểu Ách Ba cả.

Ăn cơm xong, Lương Y sai Tiểu Ách Ba đổ đầy nước vào thùng tắm, nàng muốn tắm!

Trước kia khi Tiểu Ách Ba còn bị thương, luôn là nàng vất vả lau người cho hắn, còn nàng thì ra suối nhỏ sau núi tắm.

Nghĩ đến đây, Lương Y bỗng nhớ đến cảm giác khi chạm vào cơ bụng của Tiểu Ách Ba.

Đầu ngón tay nàng vô thức miết nhẹ.

Haiz, hắn hồi phục cũng nhanh quá, nàng còn chưa lau cho hắn được mấy lần!

Tiểu Ách Ba cần mẫn xách nước đổ đầy vào.

Rồi ân cần đóng cửa lại, đi ra ngoài dạo.

Mỗi khi Lương Y tắm, Phụ Sâm lại đi dạo quanh làng một vòng, khi hắn về thì nàng cũng tắm xong.

Lương Y ngâm mình trong nước, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Tiểu Ách Ba bắn cung ban ngày.

Đĩnh bạt tuấn lãng, mặt như quan ngọc.

Nàng lại nghĩ đến cảnh hắn xách từng thùng nước đến, không một lời oán thán.

Phong độ ngời ngời, dung mạo đường hoàng.

Nàng không nhịn được vùi mặt xuống nước, chỉ để lộ cái mũi nhỏ và đôi mắt.

Hình như... những ngày tháng ở cùng Tiểu Ách Ba, cũng không tệ.

Nàng cũng dần quen với Tiểu Ách Ba.

Dù hắn không nói được, nàng cũng sẽ không thật sự ghét bỏ hắn.

Hắn tốt hơn Hổ ca đầu đất ở làng bên cạnh nhiều.

Phụ Sâm đi dạo một vòng, trở về như thường lệ.

Vừa đẩy cửa, hắn liền nghe thấy một tiếng hét thất thanh, và bị một chậu nước hắt vào mặt.

Phụ Sâm sững người, rồi nhanh chóng lùi ra ngoài.

Mặt hắn cũng đỏ bừng, ngồi một mình trong sân.

Nhưng lại không thể ngăn được hình ảnh hiện lên trong đầu, gương mặt trắng nõn của thiếu nữ không còn hai vệt tro, vẻ mặt hoảng hốt xấu hổ nhìn hắn, khiến hắn cũng bối rối như một gã thiếu niên mới lớn.

Hắn đứng dậy, cau mày vì sự thay đổi nhỏ bé của mình.

Cửa phía sau mở ra, Lương Y cúi đầu, mân mê ngón tay.

Tiểu Ách Ba lại cần mẫn đổ nước giúp nàng.

Khi quay lại, Tiểu Ách Ba chỉ lên mặt nàng.

Lương Y sờ lên mặt, lúc này mới nhớ ra, lúc nãy vội quá nàng quên rửa bôi tro lên mặt rồi.

Đã nhiều năm rồi nàng không để ai thấy dung mạo thật của mình, kể cả chính nàng.

Phụ Sâm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Lương Y, khẽ mỉm cười.

Dù thường ngày có giả vờ hùng hổ đến đâu, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, giống như một quả đào nhỏ chưa chín.

Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, rồi đưa ra kết luận.

Còn là một quả đào nhỏ xinh đẹp trắng trẻo nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play