1

Đã qua hai ngày, kể từ sau khi Lương Y nhặt được một nam tử áo đen cả người đầy máu trong núi về.

Nhưng người trên giường vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.

Lương Y u ám ngồi xổm trên mặt đất, yên lặng vẽ vòng tròn trước mặt nam tử đang nằm bất động, lẩm bẩm: "Nếu ngươi còn không tỉnh lại, ta sẽ vứt ngươi đi!"

Hai ngày nay, nàng đều ngủ dưới đất, eo sắp gãy rồi.

Còn phải ngày ngày làm cơm, cho hắn uống nước, sắc thuốc cho hắn.

Lương Y âm thầm bĩu môi: "Nếu không phải trông ngươi cũng được mắt, ta đã sớm vứt ngươi rồi."

Nàng vỗ vỗ tay đứng dậy, quyết định trút giận, giơ chân định đá nam tử một cái cho hả giận.

Ai ngờ chân vừa giơ lên giữa không trung, nàng đã chạm phải một ánh mắt u ám.

Bầu không khí ngưng trọng, Lương Y nhìn nam tử đang hơi nheo mắt nhìn mình, lại nhìn xuống cái chân đang dừng giữa chừng.

Sợ ngươi sao?

Vài giây sau, nàng không chút do dự đá nhẹ vào đùi nam tử.

Từ sau khi nam tử tỉnh lại, cả người tỏa ra khí lạnh, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, ánh mắt nhìn nàng như nhìn một người chết.

Lương Y nhanh chóng làm xong một loạt động tác, dùng ngón tay cái vênh váo chỉ vào mũi mình, hất hàm về phía người trên giường, khinh thường nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Là cô nãi nãi đây cứu ngươi đấy!"

-2-

"Này!"

Lương Y bất mãn bĩu môi, hoàn toàn miễn dịch với vẻ ngoài của nam tử áo đen, sai bảo: "Nếu ngươi không bị gãy tay gãy chân, thì đừng có giả chết nữa, mau dậy làm việc!"

Tên này tỉnh lại cũng mấy ngày rồi, đối với ân nhân cứu mạng mình lại cứ trưng ra cái bản mặt đưa đám, một câu cũng không nói!

Hừ, nàng mới không chiều cái tật xấu này của hắn!

Lương Y đe dọa: "Nhanh lên! Không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"

Nam tử cau mày nhìn nàng, ho khan vài tiếng, sắc mặt trắng bệch, vén chăn định xuống giường.

Kết quả chân còn chưa chạm đất, "bịch" một tiếng, cả người lại ngất đi.

Lương Y: "..."

Ta nguyền rủa ngươi!

-3-

"Cạch!"

Lương Y tức giận đặt bát thuốc lên bàn.

"Dậy! Uống thuốc!"

Nam tử mở mắt, nhìn nàng với vẻ mặt vô cảm, trên mặt như viết rõ bốn chữ "không muốn uống thuốc".

Lương Y trừng mắt: "Đây là thuốc bổn tiên nữ cầu được từ Tái Thần Y cách đây mười dặm! Còn tự tay sắc nữa! Ngươi không uống cũng phải uống!"

Dứt lời, nàng xắn tay áo lên, ra vẻ không chết không thôi.

Nam tử nhìn bát thuốc đen ngòm.

Uống thuốc này vào hắn càng ngày càng yếu, rõ ràng là trong thuốc có thứ xung khắc với độc trong người hắn.

Thiếu nữ trước mặt đã chuẩn bị cưỡng ép hắn uống thuốc.

Nam tử nhắm mắt lại, rồi mở ra, cầm bát thuốc lên, uống một hơi cạn sạch.

"Lương Y—" Một đại thẩm hàng xóm gọi vọng vào.

"Dạ? Tới ngay!" Lương Y đáp, không kịp để ý đến nam tử trên giường, vội vàng chạy ra ngoài.

Phụ Sâm nhìn bóng lưng nàng.

Lương Y?

Tốt lắm, hắn nhớ kỹ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play