-4-
Lương Y vênh váo chỉ huy: "Đúng rồi, dịch sang trái một chút. Bên phải bên phải! Này! Ngươi làm được không vậy!"
Đã nửa tháng trôi qua.
Nam tử đã có thể xuống giường đi lại.
Lương Y không chút khách khí sai hắn ra ngoài giặt chăn màn rồi phơi.
Hơn nữa nhất định phải phơi cho ngay ngắn, thẳng thớm.
Nàng vắt chéo chân ngồi dưới bóng cây, nhìn tên câm vụng về chậm chạp làm việc.
Hắn không nói được, nên Lương Y đặt cho hắn một cái tên, gọi là Tiểu Ách Ba*.
*ách ba là câm, có thể dịch là tiểu câm nhưng nghe hơi kì nên mình để nguyên
Dễ nghe, dễ nhớ.
Tiểu Ách Ba cuối cùng cũng phơi xong, Lương Y liếc hắn một cái đầy vẻ chán ghét: "Cao lớn thế kia mà làm việc chậm chạp. Giữ ngươi lại làm gì. Tối nay ngươi ngủ dưới đất!"
Nói xong, nàng phủi tay áo bỏ đi.
Nếu không phải hắn đã khôi phục được chút công lực, âm thầm ép thuốc ra ngoài, thì hắn đã chết vì thứ thuốc kì quái này rồi.
Phụ Sâm trầm mặt nhìn Lương Y lắc lư bỏ đi.
Hắn nghiến răng, dùng lưỡi liếm hàm sau.
-5-
Hai tay đặt trước bụng, Lương Y cung kính cúi đầu nhìn nam tử đang tự mình uống thuốc.
Nam tử uống xong, ngẩng đầu nhìn nàng.
Mấy ngày nay nàng đặc biệt ân cần.
Đặc biệt lắm.
Nụ cười giả tạo của Lương Y không hề tắt, thấy hắn uống xong, liền ân cần hỏi: "Đắng không? Có muốn ăn chút mứt không?"
Tiểu Ách Ba lắc đầu.
Hừ, nếu hắn gật đầu, nàng sẽ lập tức lấy kiếm độc đâm hắn một nhát.
Lương Y dè dặt hỏi: "Ngươi đã gặp đại thẩm nhà bên cạnh chưa? Chính là người hôm trước gọi ta ra ngoài ấy?"
Tiểu Ách Ba lại lắc đầu.
Lương Y nói: "Bà ấy là quả phụ, chồng bà ấy mấy năm trước bị hổ trong núi tha mất rồi."
Tiểu Ách Ba nhìn nàng, không có phản ứng.
Lương Y tiếp tục nói: "Dạo này bà ấy muốn xây thêm gác xép, ngươi đi giúp bà ấy nhé? Ngươi cao lớn thế này, lại ốm lâu như vậy, cũng nên vận động gân cốt rồi."
Lần này Tiểu Ách Ba có phản ứng, miễn cưỡng gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Lương Y vẫy tay chào hắn: "Đừng có đi nhầm đó nha! Nhà thứ hai bên trái đấy!"
Nhìn Tiểu Ách Ba dần khuất bóng, Lương Y hài lòng gật đầu.
Cũng coi như có chút tác dụng, không cứu hắn uổng công.
Hôm đó Tiểu Ách Ba phơi chăn, đúng lúc bà Vương hàng xóm lại đến, thấy Tiểu Ách Ba cao to, đẹp trai ngời ngời, hai mắt bà ta sáng rực.
Tối hôm đó liền lén lút tìm Lương Y, hỏi có thể bán hắn cho bà ta không.
Tuy bà Vương góa chồng, nhưng cũng là người giàu có nhất nhì trong thôn.
Lương Y tính toán công sức và tiền bạc đã bỏ ra cho Tiểu Ách Ba, liền ra giá rất cao.
Sau một hồi mặc cả, Lương Y kiên quyết không chịu giảm giá, cuối cùng, bà Vương đành đồng ý, đưa cho nàng một túi tiền để đặt cọc. Số còn lại sẽ đưa sau khi "kiểm tra hàng".
Lương Y vui vẻ đuổi Tiểu Ách Ba đi, rồi ngồi xuống sân, mở túi tiền ra đếm.
Một đồng, hai đồng, ba đồng...
Ôi chao, thích quá nha!
Một bóng người bỗng phủ xuống.
Lương Y ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt nàng tắt ngấm.
Nàng run rẩy giơ tay lên: "Sao ngươi lại về nhanh vậy?"
Không thể nào, nhanh vậy sao? Chẳng lẽ phương diện kia của hắn... có vấn đề?
Phụ Sâm nhìn chằm chằm Lương Y, không nhúc nhích, ánh mắt hắn sâu thẳm, lạnh lùng, khiến nàng sợ hãi.
Tên câm này, khi im lặng nhìn người khác, thật sự làm người ta rất... áp lực.
Ánh mắt hắn dần dần chuyển xuống, dừng lại ở túi tiền trên tay nàng.
Lương Y đau lòng hỏi: "Hay là... ta chia cho ngươi một phần?"
Tiểu Ách Ba không nói gì, nhìn nàng thật sâu, rồi quay về phòng.
Lương Y thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không đồng ý, không mất tiền.
Nàng vui vẻ định đếm lại tiền.
Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng gào thét của bà Vương: "Lương Y! Ra đây cho ta! Đền tiền cho ta!!!"
Lương Y chạy ra, giật nảy mình.
Mặt mày bà Vương sưng vù, trên mặt còn in rõ một dấu tay, đang trừng mắt nhìn nàng.
... Được rồi, không những không kiếm được tiền, mà còn mất cả tiền đặt cọc.
Lương Y tức giận quay về phòng.
Nhìn nam tử vô ơn bạc nghĩa, nàng nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có biết vì ngươi mà ta sắp phải ăn mày rồi không!"
-6-
Hắn đang làm cái gì vậy?
Lương Y cau mày, nhìn Tiểu Ách Ba hai tay làm động tác chém.
Đây là, muốn đao?
Lương Y cảnh giác nhìn hắn.
"Làm gì? Nông phu và rắn? Lấy oán trả ơn? Lữ Động Tân và chó?"
Tiểu Ách Ba đen mặt, hắn dừng động tác, tự mình lục lọi trong phòng.
Lương Y sốt ruột.
"Này! Đừng tưởng bây giờ ngươi khỏe mạnh là có thể đánh lại ta!!! Đây là nhà ta!!! Không được lục lọi lung tung!!"
Đột nhiên, Lương Y hỏi: "Ngươi đang tìm kiếm của ngươi à?"
Tiểu Ách Ba đứng thẳng dậy nhìn nàng, rồi gật đầu.
Lương Y ngượng ngùng gãi đầu: "Ngươi hôn mê lâu như vậy, ta phải lấy tiền mua thuốc cho ngươi chứ... nên tạm thời đem kiếm của ngươi đi cầm rồi..."
Sắc mặt nam tử trầm xuống, nhìn nàng chằm chằm.
Lương Y cúi đầu, mân mê ngón tay: "Ta, ta dẫn ngươi đi xem..."
Trên đường đi, nàng vỗ vai Tiểu Ách Ba, an ủi: "Không sao đâu, chưởng quầy rất tốt, ta đã bảo ông ấy giữ lại hàng, ông ấy nhất định sẽ giữ lại!"
...
"Cái gì? Ông bán rồi!!!" Lương Y không thể tin nổi nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy xoa tay, cười nói: "Hắn trả giá cao lắm, ngươi bán cho ta hai lượng bạc, hắn lại dùng cả rương vàng để mua. Cái này... ai mà cưỡng lại được chứ?"
Lương Y choáng váng, suýt nữa thì ngã quỵ.
Không được, nàng sắp lên cơn đau tim rồi.
Thanh kiếm quý giá như vậy mà nàng chỉ cầm được hai lượng bạc!!!
Lương Y kêu lên: "Không được, vậy ông phải chia cho ta bốn phần!"
Chưởng quầy nhìn nàng, không đồng ý.
Lương Y bẻ ngón tay, hỏi: "Hai phần?"
Lúc này, Lương Y và chưởng quầy đều bị động tác khoa tay múa chân của Tiểu Ách Ba thu hút.
Chưởng quầy khó hiểu: "Hắn đang nói gì vậy?"
Dựa vào kinh nghiệm hai tháng sống chung với Tiểu Ách Ba, Lương Y đoán mò: "Hình như... hắn đang hỏi người mua kiếm ở đâu?"
Chưởng quầy gãi đầu: "Ta không biết. Ta chỉ buôn bán thôi, nào biết khách ở đâu. Nhưng người này trông lạ mặt lắm, chắc không phải người trong trấn."
Lương Y chưa từ bỏ ý định: "Vậy, một phần được không?"
Chưởng quầy ôm bụng: "Ôi chao, ta đau bụng quá, đóng cửa đóng cửa!"
Nói rồi, ông ta đóng sầm cửa tiệm lại.
Lương Y: "..."
Hay nhỉ?! Gian thương!
Còn chưa kịp mắng chửi, chợt sau cổ Lương Y lạnh toát, nàng đã bị Tiểu Ách Ba cao lớn túm gáy xách đi như một con gà nhỏ.
Lương Y thầm ghi thù lão chưởng quầy này.
"Này, Tiểu Ách Ba! Ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám diệt khẩu, ân đền oán trả, thì mấy a di a thẩm nhà ta sẽ không tha cho ngươi đâu!!! Mau! Buông ta ra!"
-7-
Về đến nhà, Tiểu Ách Ba đòi nàng dao nhỏ. Lương Y cảnh cáo: "Dọc đường đi, ai cũng thấy ngươi rồi đấy, nếu hôm nay ta chết bất đắc kỳ tử trong nhà, ngươi đừng hòng chạy thoát!"
Tiểu Ách Ba bắt đầu mài dao.
Lương Y giãy giụa: "Này, ngươi còn chưa khỏi hẳn, có cần sắc thuốc không?"
Vừa nhắc đến thuốc, Tiểu Ách Ba càng mài dao hăng say hơn.
Lương Y sợ hãi quấn chặt lấy quần áo mình: "Thiếu hiệp! Đại hiệp! Ta cũng coi như đã cứu ngươi một mạng!"
Nàng nhặt được hắn trong núi.
Lúc đó, Tiểu Ách Ba cả người đầy máu, mặt mũi lấm lem, không biết sống chết ra sao. Lương Y đá hắn, thấy không có động tĩnh. Nàng bèn ngồi xổm xuống, lục soát xem hắn có gì đáng giá không.
Chỉ thấy một thanh kiếm, sáng loáng, chắc có thể bán được vài lượng bạc.
Nhưng tên kia nắm chặt kiếm không chịu buông tay.
Lương Y tức giận đeo lại gùi, định bỏ đi.
Nhưng nàng lại dừng bước, nhìn xuống nam tử đang nhắm mắt, thở dài: "Coi như ngươi may mắn, gặp được Quan Âm Bồ Tát."
...
Lương Y nhìn Tiểu Ách Ba mài dao xong, đi về phía mình.
Nàng sợ hãi đến mức lấy tay che kín hai mắt, miệng lẩm bẩm: "A Di Đà Phật, kiếp sau vẫn là hảo hán!"
Không khí như đông cứng lại.
Lương Y đợi hồi lâu, không thấy động tĩnh gì, bèn hé một mắt, hai tay khẽ mở, len lén nhìn ra ngoài qua khe hở.
Tiểu Ách Ba đứng trước mặt nàng, tay phải buông thõng nắm chặt tiểu đao, thân hình thẳng tắp.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt cương nghị, ngũ quan tuấn tú, khóe mắt dài hẹp, lông mày rậm hơi nhướng lên. Vẻ ngoài chỉ độ đôi mươi, không hề là thiếu niên, nhưng tuyệt đối là một mỹ nam tử hiếm có.
Rồi hắn nhìn bộ dạng sợ sệt của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, mỉm cười không thành tiếng.
Tiểu Ách Ba bỏ đi, không biết đi đâu.
Lương Y buông tay đang che mặt xuống, đặt lên ngực.
"Thật là muốn cái mạng già này mà. Tiểu Ách Ba này cười lên, quả nhiên là..." Lương Y lẩm bẩm, mặt nóng bừng. "Yêu nghiệt."
-8-
Hóa ra tiểu Ách Ba này cũng biết làm nhiều việc đấy chứ!
Lương Y chống cằm, nhìn hắn.
Dáng vẻ hắn cầm đao vô cùng thành thạo, hắn đang lặng lẽ cầm khúc gỗ gọt đẽo gì đó.
Hình như đang làm đồ thủ công?
Lương Y cười toe toét.
Có cu li rồi!
Nàng quyết định tối nay sẽ nhịn đau, móc trong túi ra chút tiền mua một con gà mái già tẩm bổ cho hắn.
……
"Gà mái già thơm phức ra lò rồi!" Lương Y ninh hơn một canh giờ, xoa xoa tay, hào hứng chuẩn bị mở vung.
Tiểu Ách Ba liếc nhìn cái bàn, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Lương Y càng nhìn càng hài lòng, vỗ vỗ vai hắn.
"Để đó đã, lại làm việc sau. Đây là ta đặc biệt mua cho ngươi bồi bổ đấy!"
Ánh mắt Tiểu Ách Ba khẽ động, cuối cùng đặt đồ trong tay xuống, chờ Lương Y dọn cơm tối.
Trước đây, hầu như chỉ có một hai cái màn thầu là xong bữa.
Nàng như vậy, thật hiếm thấy.
Lương Y hào hứng mở nắp nồi ra.
Bên trong là một con gà cụt tay cụt chân, nhìn chung chỉ to hơn gà con mới nở vài tuần một chút.
Phụ Sâm nhíu mày nhìn con gà trong nồi: Chỉ vậy thôi sao?
Lương Y giới thiệu: "Con gà này là ta chọn lựa kỹ càng trong muôn vàn con gà khác, được giảm giá tận hai lần! Vừa rẻ lại vừa là gà chính tông!!"
Lương Y nhìn vào khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Tiểu Ách Ba.
Nàng còn tưởng hắn cảm động đến nói không nên lời.
Lương Y làm bộ làm tịch nói: "Không sao, không cần cảm động quá. Ăn no rồi làm việc cho tốt."
Nàng trịnh trọng gật đầu với Tiểu Ách Ba.
Phụ Sâm mặt không cảm xúc: "..." Hừ. Ngươi thật sự là một thiên tài đoán ý người khác đấy.
-9-
Hóa ra hắn đang làm một cây cung.
Lương Y dần dần nhận ra hình dáng và kiểu cách của nó, nàng gọi hắn vài tiếng bảo hắn đi ngủ trước, nhưng hắn không nghe.
Haiz! Kệ hắn đi, dù sao Tiểu Ách Ba này cũng tự trải chiếu ngủ dưới đất.
Sáng hôm sau, cây cung đã được gắn dây, số nguyên liệu còn lại được dùng làm vài mũi tên, hoàn toàn hoàn thành.
Phụ Sâm đặt cây cung lên bàn, rồi đi ngủ bù.
Lương Y đã ra ngoài từ sáng sớm, nàng phải dậy sớm mỗi ngày để đan giỏ trúc hoặc lên núi hái ít trái cây kiếm tiền.
Vừa về, nàng nấu chút cháo, bưng lên thì thấy cây cung trên bàn.
Đường nét chạm khắc khá thô, rõ ràng là làm vội.
Lương Y cau mày nghịch nghịch, dây cung được căng rất chắc.
Ôi, chắc bán đi cũng chẳng đổi được hai con gà.
Nàng lắc đầu.
Thôi, dù sao một con gà cũng được.
Dọn dẹp cung tên xong, Lương Y định mang đi bán.
Lúc này, một bàn tay giật lấy cung tên từ tay nàng, Lương Y ngẩng lên, là Tiểu Ách Ba.
Hắn đã ngủ dậy, hơn nữa việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là không cho nàng bán đồ hắn làm.
Lương Y: ???
Nàng cau mày nói: "Ngươi e là không biết tình cảnh hiện tại của chúng ta, tuyệt đối không phải lúc ngươi làm mình làm mẩy."
“Đồ mình làm ra, không nỡ bán cũng là lẽ thường tình, nhưng phải nghĩ thoáng ra, mạnh dạn bán đi! Ta biết, nó không đáng giá hai con gà, nhưng ta sẽ không chê cười ngươi đâu. Ngươi cứ yên tâm."
Tiểu Ách Ba nhìn nàng một cái, uống cạn bát cháo nàng vừa nấu trên bàn, rồi cầm cung tên bỏ đi.
Lương Y trố mắt nhìn theo bóng lưng của hắn.
Được lắm, được lắm, hắn định tự mình mang đi bán rồi chiếm hết tiền đây mà!!
Đợi hồi lâu, Tiểu Ách Ba vẫn chưa về.
Lương Y cười lạnh trong bụng.
Tên tiểu Ách Ba vô tình vô nghĩa này, ỷ vào mình có tay nghề kiếm tiền được, bắt đầu ra vẻ ta đây rồi.
Nàng lập tức xắn tay áo lên, nấu một nửa số lương thực tích cóp được trong một tuần của hai người.
Rồi ăn ngấu nghiến.
Lương Y ôm bụng, no đến mức không đứng thẳng người nổi, miệng vẫn nói: "Cô nãi nãi đây ăn mặc cần kiệm làm gì, còn không bằng ăn một mình cho sung sướng!”
"Cạch—" Hình như có vật nặng được đặt lên bàn.
Lương Y cố ngẩng đầu lên nhìn.
Là ba con gà rừng và một con thỏ trắng.
Bên cạnh bàn là Tiểu Ách Ba, tay cầm cung tên.
Hóa ra hắn không phải mang đi bán, mà là đi săn.
Lương Y nhìn ba con gà, rồi lại nhìn Tiểu Ách Ba.
Tiểu Ách Ba nhìn nàng, lại nhìn cái đĩa trống không trên bàn.
Lương Y xoa xoa cái bụng tròn vo, cười ngượng nghịu: "Mấy thứ này, ta không ăn nổi nữa rồi, ha ha."