Màn đêm buông xuống, bầu trời lặng lẽ trải ra một màu lam thẫm như biển, xa xa nhìn lại, mười dặm ngoài cung đèn đuốc vẫn sáng trưng, cảnh phồn hoa chưa từng tắt.
Đông Xưởng và Nam Trấn Phủ Tư tuy đã dập xong biển lửa, nhưng trong không khí vẫn còn vương khói thuốc súng và mùi đất cháy, mang theo thứ cảm giác ngột ngạt như báo trước điềm chẳng lành. Trong hoàng cung yên tĩnh như mặt nước, lại như cất giấu một cơn bão đang trực chờ ập tới.
Đúng lúc này, một con tuấn mã lao như bay đến, tiếng vó ngựa “lộc cộc” phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Thị vệ Cấm Vệ Quân vội vàng chắn ngang, quát lớn:
“Người nào dám cưỡi ngựa vào cửa cung giữa đêm khuya?”
Ngựa hí lên, dừng lại trước điện, một thân ảnh áo đỏ đẫm máu gục trên yên ngựa. Nàng ngẩng đầu, gương mặt trắng bệch lộ ra khỏi vành mũ, bên hông giơ ra một thẻ bài lấp lánh ánh vàng.
“Là bổn cung.”
“Hoàng hậu nương nương?!” Đám cấm vệ hoảng hốt, soi kỹ ánh đuốc mới nhận ra thân phận người tới. Họ cuống quýt kêu lên: “Ngài bị thương nặng như thế này, mau truyền thái y!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT