Xe ngựa theo lời dừng lại. Tiêu Trường Ninh còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Huyền đã vươn ngón tay trắng thon, nhẹ nhàng vén rèm xe, lộ ra nửa gương mặt tuấn tú không tì vết, chậm rãi nâng cằm, gọi khẽ:
“Ngu Vỗ Sử.”
Ngu Vân Thanh bị gọi tên bất ngờ, hơi sững người, ngẩng đầu lên thì vừa lúc xuyên qua tấm rèm mỏng bắt gặp ánh mắt Tiêu Trường Ninh, không khỏi khựng lại một nhịp.
Hắn tướng mạo đoan chính, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khí chất chính trực cứng cỏi, khác biệt hoàn toàn với kiểu đẹp chói mắt lạnh lùng của Thẩm Huyền. Lúc ấy, hắn chắp tay hành lễ, ôn hòa đáp:
“Thẩm Đề Đốc.”
Người trong thiên hạ đều biết, Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng mấy năm nay như nước với lửa. Một bên chê bên kia là hoạn quan thối thân, một bên khinh đối phương là chó săn nịnh bợ. Hai hổ khó chung một núi, bình thường liếc nhau một cái cũng chướng mắt, hôm nay Thẩm Huyền lại chủ động gọi người ta?
Tiêu Trường Ninh đầy bụng nghi hoặc: Thẩm Huyền hu tôn hàng quý mà bỗng dưng lên tiếng, trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play