Thật ứng với câu: "Người an phận trong khuê phòng, tai họa giáng từ trời cao."
“Đem ta – một trưởng công chúa đường đường chính chính của Đại Ngu – gả cho... thái giám? Trò đùa này thật quá lố bịch! Quần thần liệu có thuận? Tiên đế nơi chín suối liệu có an lòng? Liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu liệu có thể ngậm cười nơi hoàng lăng?”
Trong Từ Ninh cung, Tiêu Trường Ninh đôi mắt đỏ hoe, lệ chực trào nơi khóe mắt, nghẹn ngào bật thốt: “Chỉ vì ta sớm mồ côi mẹ, không chỗ dựa nương, nên các người liền muốn đem ta đem bán như món hàng?”
Bao ngày qua, nàng khóc lóc, vùng vẫy, gào thét đến khản tiếng, song Lương thái hậu tựa hồ đã sớm quyết ý. Một lòng muốn đem nàng – tiểu công chúa cô độc – gả cho người kia.
Đối mặt với nước mắt của nàng, Lương thái hậu như thể chẳng nhìn thấy gì, chỉ thong thả xoay chuỗi Phật châu trầm hương trên tay. Hồi lâu sau, bà nâng mắt, đôi đồng tử lạnh như băng ánh lên tia u uẩn, thở dài:
“Trường Ninh, ai gia chấp thuận gả ngươi cho Thẩm Huyền, chẳng phải vì tư lợi, mà là vì tiên đế, vì đương kim hoàng thượng, vì giang sơn Đại Ngu này không rơi vào tay một hoạn quan. Một khi Đông Xưởng kết thân với hoàng thất, bọn chúng sẽ không dám vọng động!”
Vậy thì... hy sinh nàng, là điều đáng giá?
Toàn thân Tiêu Trường Ninh run rẩy, bỗng nhiên rút cây trâm ngọc trên tóc, dí sát vào cổ, đôi mắt đỏ hoe kiên quyết: “Nếu Thái hậu không thu hồi ý chỉ, Trường Ninh thà chết, cũng không khuất phục!”
Lấy mạng để uy hiếp, nhưng Lương thái hậu chỉ cười lạnh, ánh mắt lãnh đạm như đang nhìn một con rối chấp niệm dở hơi.
“Trường Ninh,” bà nặng giọng, “Nếu hôm nay ngươi có chết tại nơi này, ai gia cũng sẽ khoác áo cưới lên thi thể, đưa vào Thẩm gia làm tổ tông của hắn. Ngươi thông tuệ từ nhỏ, hẳn nên hiểu rõ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.”
Nói đoạn, bà ung dung nhấp ngụm trà, giọng điệu trầm lạnh: “Huống hồ, Thẩm đề đốc là kẻ có thù tất báo. Nếu không phải ngươi năm xưa đã gieo nghiệt, hắn vì cớ gì chướng mắt tất cả trưởng công chúa khác, cố tình chỉ điểm danh cưới một mình ngươi?”
Một câu, đánh trúng chỗ đau sâu nhất trong lòng nàng.
Năm ấy, nàng ngạo mạn nói: “Bổn cung ghét nhất những kẻ thái giám thấp hèn, ẻo lả lả lơi.”
Nào ngờ, hôm nay người nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ, thao túng sinh sát triều đình – Thẩm Huyền – lại chính là tiểu thái giám nghèo túng bị nàng khinh bỉ năm nào!
Sáu năm sau, hắn trở lại, không chỉ là Đông Xưởng đề đốc, mà còn là... nghiệt duyên của nàng.
Lương thái hậu thấy nàng dần rơi vào tuyệt vọng, lại đổi giọng mềm mỏng:
“Trường Ninh, người làm đại sự không chấp tiểu tình. Nếu ngươi không gả, ngày sau Đại Ngu sợ rằng đổi họ thành Thẩm. Nhưng nếu gả, ngươi vẫn là công chúa, là phu nhân đề đốc. Hắn là thái giám, sẽ không làm ô uế ngươi. Có khi, vài năm sau, ngươi vẫn có thể bình an trở về cung…”
Tiêu Trường Ninh nhìn đôi mắt đầy tính toán kia, trong lòng cười lạnh: Ngươi cho là ta ngốc? Một khi đã gả, nào còn đường quay đầu?
Lương thái hậu thấy nàng không đáp, cũng không ép thêm. Bà đứng dậy, tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, giật lấy cây trâm.
Mắt nhìn thẳng vào nàng, giọng khàn khàn mà trầm uất: “Tiêu Hoàn là thân đệ ngươi. Nếu ai gia không ra tay, nó sẽ chết dưới tay Thẩm Huyền. Ngươi... sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”
“Gả rồi, ta có thể thay đổi được gì?”
“Ít nhất, chúng ta... còn có cơ hội.”
“Ý Thái hậu là gì?”
“Hợp lực với ai gia và hoàng đế... trừ khử Thẩm Huyền.”
Lời chưa dứt, con ngươi Tiêu Trường Ninh co rút, nàng lập tức rút tay về, lùi một bước đầy cảnh giác.
Lương thái hậu nheo mắt lại, giọng trầm thấp như rắn độc luồn qua kẽ áo:
“Đông Xưởng là loạn thần, chỉ có thanh quân trắc phản mới bảo toàn được Tiêu gia. Sau khi hắn chết, ai gia sẽ lấy đại lễ rước ngươi hồi cung, phong thực ấp, vinh hoa phú quý một đời – ngươi thấy thế nào?”