Quá… quá mức ái muội rồi. Ngu Phồn khẽ giãy nhẹ một chút, như muốn rút ra khỏi vòng tay anh.
Nhưng không biết vì lý do gì, động tác ấy chỉ khiến Nghiêm Dữ càng siết chặt hơn, chính xác mà nói, là hai bàn tay của anh bóp lấy phần mềm mại sau lưng cô càng thêm mạnh mẽ. Má cô đỏ bừng lên, lắp bắp:
“Buông… buông em xuống đi, em không sao rồi.”
Yết hầu của Nghiêm Dữ khẽ trượt lên xuống. Cảm giác dưới tay anh mềm mại đến kinh người, nếu như không có lớp vải áo tắm mỏng manh kia ngăn cách, có lẽ anh đã chẳng kiềm được nữa rồi.
Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như muốn vỡ tung. Nam nhân dường như cúi người thấp hơn, nhẹ nhàng thử thăm dò mà chạm vào môi cô.
Nhận ra Ngu Phồn chỉ hơi cứng người, nhưng lại không né tránh, anh liền mạnh dạn hơn, mở khớp hàm cô ra, hôn sâu vào bên trong.
Mỗi lần hôn vợ, Nghiêm Dữ đều phải tự nhủ, phải kiềm chế, phải ôn nhu. Như thể trong lòng tự đặt ra một câu chú, phải dịu dàng, phải nhẹ nhàng, không được khiến cô sợ.
Nhưng anh nhẫn nhịn thật sự khó chịu. Nghiêm Dữ giống như một con mèo lớn, gấp đến mức không chờ nổi muốn đánh dấu vật sở hữu của mình, mỗi khi hôn liền muốn dùng đầu lưỡi liếm từng tấc môi, không sót chỗ nào.
Mà không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn muốn quấn lấy, nuốt trọn chiếc lưỡi nhỏ mềm mại của vợ mình, mềm đến mức giống như thạch trái cây vậy.
Nhưng hắn không dám, hắn sợ vợ mình cảm thấy hắn quá thô bạo. Vì vậy mỗi lần chỉ có thể lướt qua rồi dừng lại. Mỗi lần buông vợ ra, còn phải làm bộ làm tịch mà nói một câu:
“Thật xin lỗi Tiểu Ngu, anh làm em đau à?”
Sau đó nhìn vợ đỏ vành tai khẽ lắc đầu, hắn lại dịu dàng mỉm cười. Mẹ nó, đúng là diễn giỏi thật.
Nghiêm Dữ dường như không thể chịu nổi, anh chỉ muốn ngay lập tức cởi bỏ quần áo của vợ mình, ở ngay trong bể bơi này làm bất cứ điều gì, chẳng hạn như khi hắn nắm lấy cái mông này, có rất nhiều nơi có thể phát huy khả năng
Nhưng Nghiêm Dữ chỉ có thể dịu dàng buông Ngu Phồn ra, lại cẩn thận dặn dò một câu:
“Bể bơi trơn lắm, đi chậm một chút.”
Tim Ngu Phồn đập thình thịch, nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra mà khẽ gật đầu. Trong lòng cô, đang gào thét chói tai. Trời ơi. Đây là cái gì. Bể bơi play…
Lần sau cô cũng muốn viết cảnh tiến triển trong tiểu thuyết, nhưng nam chính tuyệt đối không thể giống như Nghiêm Dữ thế này, mới hôn một cái đã lập tức buông người ra, nói gì thì nói cũng phải ép nữ chính xuống cạnh bể bơi chứ…
Vậy nữ chính có phải sẽ phải cong eo không? Tư thế như thế, đến lúc đó phải miêu tả thế nào đây?
“Ngẩn người làm gì thế? Sợ à?”
Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai. Ngu Phồn vội lắc đầu, quăng hết mấy suy nghĩ lan man trong đầu đi. Cô hơi ngượng ngùng mở miệng:
“Em không giỏi bơi lắm, tư thế cũng xấu.”
Nghiêm Dữ khẽ cười, giọng điệu dịu dàng: “Tiểu Ngu, em bằng lòng để anh dạy không?”
“Được, được chứ.”
Đúng lúc giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính pha lê, đổ xuống nền như dát đầy ánh vàng vụn. Eo Ngu Phồn được người đàn ông đỡ lấy:
“Đúng rồi, giữ tư thế này để cân bằng.”
Sau đó bàn tay to của anh ta ấn nhẹ lên bụng dưới cô: “Hít thở bằng chỗ này, từ từ thôi, thử xem.”
Ngu Phồn nhẹ nhàng hít một hơi, bụng dưới hơi hơi hóp lại. Nghiêm Dữ khẽ khựng lại một chút. Bụng nhỏ của vợ anh phồng lên, trông cứ như là…
Rầm, tiếng nước vang lên, Ngu Phồn với vẻ mặt ngơ ngác bị Nghiêm Dữ đẩy xuống.
“Anh vừa nhớ ra, cái bưu kiện lúc nãy có chút vấn đề, anh phải đi xem một chút.”
Người đàn ông nói rất nghiêm túc, bóng lưng vội vã rời đi, nhìn không khác gì đang đi xử lý công chuyện lớn.
“…” Ngu Phồn tức tối vỗ nước một cái. Rõ ràng là anh ấy rủ đi bơi, cuối cùng lại bỏ đi xử lý chuyện công ty. Lúc này Ngu Phồn trong lòng thật sự hơi không vui, cô ngồi thừ trong bể bơi một lúc mới chịu quấn khăn tắm đi về.
Kết quả vừa về đến nơi, liền thấy đống đồ lót trắng tinh đã bị giặt sạch sẽ và treo lên. Ngu Phồn lúc này thực sự muốn phát điên. Cô trợn mắt, không thể tin nổi mà nói:
“ Anh giặt? Anh… ai bảo anh giặt đấy”
Nghiêm Dữ vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí còn hơi nhíu mày một chút:
“Sao vậy Tiểu Ngu? Chuyện này có gì đâu. Chúng ta kết hôn rồi, là người một nhà cả mà.”
Ngu Phồn càng muốn xỉu tại chỗ. Ý gì đây? Là người một nhà thì phải giặt đồ lót cho nhau à? Cô vội vàng nói:
“Em không cho anh giặt”
Nghiêm Dữ sững người, lập tức biện bạch: “Anh không có, anh sẽ không bắt em làm mấy việc đó.”
Tay vợ anh sao có thể đi giặt mấy thứ này được, huống chi chỉ là một mớ vải vóc, nếu được thì anh còn muốn trực tiếp sờ một chút thì hơn. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, Ngu Phồn cũng không tiện nói gì thêm.
Cô cụp mắt, không lên tiếng, âm thầm quyết định sau này phải tự mình bảo vệ thật kỹ từng cái quần lót. Vật lộn dưới bể bơi một trận, hai người đều hơi đói bụng.
Nghiêm Dữ hỏi Ngu Phồn muốn ăn gì, để anh đi nấu. Nhắc đến ăn uống, Ngu Phồn lập tức khôi phục chút sức sống, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói:
“Hay là ăn sườn chua ngọt đi, lần trước anh làm rất ngon.”
Nghiêm Dữ cười dịu dàng: “Được.”
“Có phiền lắm không? Hay nấu mì đơn giản thôi cũng được.”
“Không sao đâu, rất nhanh thôi, chờ một lát là xong.”
Nghiêm Dữ sợ Ngu Phồn đói, trước tiên rửa ít trái cây rồi mang tới cho cô. Anh rất hiểu cách lấy lòng bà xã, đĩa đựng trái cây còn tinh xảo hơn cả mấy cái ở KTV.
Kết quả là Nghiêm Dữ vừa quay người vào bếp, Ngu Phồn lập tức đẩy mâm trái cây sang một bên, lấy laptop ra, bắt đầu gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch. Cuối cùng cũng có chút cảm hứng lóe qua.
【 Bên bể bơi, người đàn ông bóp lấy eo cô, mạnh mẽ tách hai chân cô ra, đồng thời thấp giọng nói: “Bảo bối, hôm qua em cười với hắn, có phải anh nên trừng phạt em không?”……】
Ngu Phồn vừa viết mà mặt mũi đỏ bừng. Điện thoại đúng lúc này vang lên hai tiếng liên tiếp. Cô tiện tay cầm lên nhìn. Trước tiên là tin nhắn của Lâm Yêu, là một đống dược liệu kèm theo vài thực đơn.
【 Tớ hỏi chuyên gia nam khoa ở bệnh viện rồi, cậu cứ theo phương thuốc này mà làm cho Tổng Nghiêm nhà cậu, đại bổ, đảm bảo bổ đến mức không xuống nổi giường. 】
“……”
Nhìn lại trên màn hình máy tính là những đoạn văn kích thích mình vừa gõ ra, lại nghĩ tới Nghiêm Dữ vừa ôm vừa hôn, kết quả hôn xong lại buông người ra luôn. Ngu Phồn lập tức cảm thấy cần dưỡng bao tử.
Cô trả lời lại một cái biểu cảm cảm ơn, rồi lập tức thoát ra, chuyển sang đọc tin nhắn khác. Là do Nghiêm Thanh gửi tới.
【 Tớ về nước rồi ha ha ha ha. Nhưng hôm nay chắc tới muộn, mai đến ăn cơm nha.】
Nghiêm Thanh đã ra nước ngoài từ hai năm trước, ngay cả lễ cưới của cô và Nghiêm Dữ cũng không kịp về tham dự. Dù sao cũng là bạn chơi thân từ nhỏ, thấy được tin nhắn này, Ngu Phồn vẫn rất vui mừng, cười rồi trả lời:
【 Được nhé】
Lúc này Nghiêm Dữ đi vào gọi cô đi rửa tay ăn cơm, thấy trên mặt Ngu Phồn mang theo ý cười, hơi hơi híp mắt lại, liền tùy ý hỏi: “Chuyện gì mà vui thế”
Ngu Phồn giơ điện thoại lên cho anh xem: “Nghiêm Thanh về nước rồi, bảo mai chúng ta về ăn cơm.”
Nghiêm Dữ bình thường rất đúng mực, chưa bao giờ xem điện thoại của Ngu Phồn. Không ngờ vừa nghe đến cái tên Nghiêm Thanh, anh hơi khựng lại, thật sự ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
Sắc mặt nam nhân không thay đổi, nhưng trong lòng lại dâng lên một luồng lạnh lẽo. Gì mà chúng ta chứ, rõ ràng chỉ gọi riêng Ngu Phồn. Nghiêm Dữ thu hồi ánh mắt, thong thả nói:
“Tiểu Ngu, em để ghi chú cho Nghiêm Thanh như vậy… có phải không được thích hợp lắm không?”
Ngu Phồn ngẩn ra, cúi đầu nhìn thử. Tên ghi chú là Tiểu Thanh, đây là biệt hiệu của Nghiêm Thanh, lúc trước cả nhóm bạn chơi chung đều gọi như vậy.
Cô tưởng Nghiêm Dữ không vui vì mình gọi em trai anh như vậy, cảm thấy hơi mạo phạm. Ngu Phồn vội vàng đưa điện thoại cho anh:
“Xin lỗi nha, bọn em trước kia đùa giỡn hơi quá trớn, hay là… để anh sửa đi.”
Nghiêm Dữ thật sự nhận lấy điện thoại. Vài giây sau, Ngu Phồn nhìn ghi chú mới của Nghiêm Thanh, lâm vào trầm mặc.
【Em trai Nghiêm Dữ.】