Người đàn ông hơi trầm mặt xuống, ánh mắt dừng lại trên cổ tay Ngu Phồn, khiến tim cô bất chợt lỡ một nhịp, giọng nói cũng mang theo vài phần hoảng loạn:

“Anh… anh sao lại về rồi? Không phải đang đi công tác à?”

Vừa thốt ra câu đó, sắc mặt Nghiêm Dữ dường như lại càng lạnh hơn. Ngu Phồn rất hiếm khi thấy Nghiêm Dữ tỏ vẻ lạnh lùng. Trước mặt cô, anh lúc nào cũng dịu dàng, thậm chí ngay cả giọng điệu nặng một chút cũng chưa từng có.

Bộ não phản ứng chậm của cô cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nằm ở tay đang bị trói chặt tay của mình.

“Cái này là do mấy người Yêu Yêu chuẩn bị để tập kịch ở sân khấu, em chỉ giúp cô ấy thử mà thôi.”

Cô khô khốc giải thích. Nghe vậy, Nghiêm Dữ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên người Lâm Yêu.

Lâm Yêu giật nảy mình, trong khoảnh khắc ấy lại có cảm giác như khi đi du lịch ở châu Phi bị báo săn rình rập, toàn thân dựng hết cả lông. Cô vội vàng xách túi bên cạnh rồi chuẩn bị chuồn đi:

“Phồn Phồn, bên nhà hát còn có việc, mình đi trước”

“Ê…”

Ngu Phồn thậm chí còn chưa kịp gọi cô lại, Lâm Yêu đã như một trận gió lao ra ngoài mất dạng. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

Không hiểu vì sao, hôm nay khí áp quanh người Nghiêm Dữ lại đặc biệt thấp, mơ hồ toát ra vẻ lạnh lẽo khiến Ngu Phồn không dám nói thêm lời nào.

Cô cúi đầu, cố gắng giãy giụa, mong tháo được sợi dây thừng, nhưng không ngờ Lâm Yêu lại trói chắc đến vậy, thế nào cũng không thoát ra được.

“Chậm một chút.”

Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai. Ngu Phồn khựng lại, Nghiêm Dữ đã bước tới, đứng ngay cạnh cô, cúi đầu giúp cô gỡ dây thừng.

Ngón tay của anh rất đẹp, thon dài, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng. Khi đang tháo từng nút dây, lại toát lên một vẻ quyến rũ đầy kiềm chế. Ngu Phồn hơi dừng lại, cố kìm nén ánh mắt muốn trốn tránh, tự trấn tĩnh rồi mở miệng:

“Anh… có phải không vui không? Là vì em gọi Yêu Yêu tới nhà sao?”

Nghiêm Dữ cụp mắt tháo dây, giọng vẫn dịu dàng như trước, nhưng dường như mang theo một chút bất đắc dĩ:

“Không có đâu, Tiểu Ngu, anh thật sự rất mong em có thể kết giao thêm bạn bè. Nhưng đồng thời… anh cũng hy vọng em biết tự chăm sóc bản thân.”

Sợi dây thừng được tháo ra, rơi xuống đất. Trên cổ tay mảnh khảnh của cô gái, vì vừa rồi vùng vẫy quá mạnh mà bị siết đến hằn rõ những vết đỏ. Nghiêm Dữ thở dài:

“Anh đi tìm ít thuốc mỡ cho em.”

Thấy anh quay người đi về phía phòng khách, Ngu Phồn bỗng nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy theo muốn ngăn lại, nhưng đã muộn, Nghiêm Dữ đã nhìn thấy bàn đầy đồ ăn vặt, bước chân khựng lại. Ngu Phồn lặng lẽ rụt rè tiến lại gần, lí nhí nói:

“Thực xin lỗi…”

Nghiêm Dữ cụp mắt nhìn cô một lúc:

“Người nên xin lỗi là anh mới đúng, Tiểu Ngu. Có phải anh khiến em cảm thấy áp lực, không vui đúng không?”

Nghe vậy, Ngu Phồn lập tức lắc đầu lia lịa:

“Không có. Em không có ý đó. Mấy thứ này… là Lâm Yêu mang đến, em vốn dĩ không định ăn.”

Nghiêm Dữ trầm mặc mấy giây, lại liếc nhìn cô một cái, giọng vẫn bình thản như thường:

“Tiểu Ngu, lần trước kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ nói dạ dày em không tốt, thường ngày nên ăn nhiều món nhà làm một chút. Vì vậy anh mới không muốn em ăn mấy đồ vặt bên ngoài. Nếu em không muốn ăn, anh giúp em dọn dẹp đi, được không?”

Ngu Phồn còn có thể nói gì nữa, đành gật đầu. Cô nhìn theo bóng lưng Nghiêm Dữ xách một túi lớn đồ ăn vặt đi vào thư phòng, trong lòng thấy hơi nhói. Vài phút sau, người đàn ông quay lại, trong tay cầm một tuýp thuốc mỡ.

Lần này Ngu Phồn rất ngoan, không cần Nghiêm Dữ phải nói nhiều, cô tự giác đưa tay lên. Người đàn ông không dùng tăm bông, mà trực tiếp dùng lòng bàn tay dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa lên chỗ sưng đỏ. 

Thuốc mỡ có lẽ có thành phần bạc hà, bôi lên mát lạnh, nhưng lòng bàn tay anh lại hơi ấm, trong khoảnh khắc, cảm giác ấy cứ như băng và lửa giao nhau, trái ngược mà rõ rệt.

“Chuyến công tác bị huỷ đột xuất, nên anh mới quay về.”

Nghiêm Dữ bỗng mở miệng giải thích : “Xin lỗi, đã làm phiền em với bạn tụ tập.”

“Không sao đâu, cô ấy vốn cũng có việc gấp phải đi, bọn em cũng chẳng nói gì nhiều.”

Không biết có phải vì lúc Nghiêm Dữ về hôm nay sắc mặt hơi lạnh, mà khiến Ngu Phồn trở nên hơi căng thẳng. Vừa bôi xong thuốc, cô lập tức thu tay lại, định nhanh chóng đi vào phòng ngủ, nhưng lại bị anh gọi lại.

“Tiểu Ngu, hôm nay em có bận gì không?”

Giọng anh nhẹ nhàng:

“Dù gì chuyến công tác cũng huỷ rồi, bể bơi ngoài sân phơi đã sửa xong. Có muốn ra đó chơi không? Xem như anh bồi tội vì làm phiền em hôm nay.”

Nơi họ sống là căn hộ cao cấp, bên ngoài có một sân phơi rộng, kèm theo bể bơi riêng. Nhưng từ trước đến nay Ngu Phồn chưa từng ra đó chơi bao giờ.

Ban đầu cô định từ chối, nhưng nghe đến câu cuối cùng của anh thì lại hơi do dự. Cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu. Nghiêm Dữ mỉm cười:

“Vậy được, anh vào thư phòng lấy cái bưu kiện, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài.”

“Dạ.”

Người đàn ông vừa bước vào thư phòng, nụ cười dịu dàng trên mặt đã lập tức biến mất. Anh nặng nề thở ra một hơi, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

Ngay từ khi nhìn thấy những vết hằn đỏ trên cổ tay Ngu Phồn, anh đã gần như không thể kiềm chế nổi, muốn liếm, muốn cắn, vừa sợ cô đau, lại vừa muốn khiến cô trông càng thêm thảm hại, càng thêm khuất phục trong tay anh. 

Cùng lúc đó, một cơn tức giận âm ỉ cũng trào lên trong lòng. Ngay cả chuyện trói cô, anh còn chưa từng làm qua, vậy mà lại để người khác nẫng tay trên trước.

Không ít đêm anh từng tưởng tượng, nếu bà xã không nghe lời thì sẽ thế nào. Khi đó, cô nhất định sẽ giãy giụa, nhất định sẽ phản kháng, vậy thì dùng thắt lưng buộc tay cô lại, trói vào đầu giường, nhét cà vạt vào miệng cô… Không, như vậy lại không nghe được tiếng cô khóc, mà tiếng cô khóc thì thật sự quá dễ nghe…

Bề ngoài thì là vào thư phòng xử lý công việc, nhưng thực chất Nghiêm Dữ vừa trải qua một trận cao trào nội tâm. Sau đó anh thay một bộ đồ bơi màu đen, thong thả chỉnh tề, rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Ngu Phồn từ nhỏ đến lớn không mấy hứng thú với thể thao. Khi còn đi học cũng chỉ miễn cưỡng học qua lớp bơi cơ bản, trình độ chỉ ở mức không chết đuối, kỹ năng bơi lội thì loay hoay giữa bơi chó và bơi ếch, lặp đi lặp lại.

Tuy không hứng thú với bơi lội, nhưng áo tắm của Ngu Phồn lại có không ít, đều là những lần đi suối nước nóng với Lâm Yêu mua về. Nghĩ đến vẻ ngoài lúc nào cũng nghiêm túc, chỉn chu của Nghiêm Dữ, Ngu Phồn cuối cùng vẫn chọn một bộ áo tắm liền thân bảo thủ.

Dù sao nếu Nghiêm Dữ thực sự là kiểu người không nghĩ nhiều đến chuyện đó thì mặc đồ hở quá có khi lại bị xem là mạo phạm cũng nên. Trong lúc đợi Nghiêm Dữ chuẩn bị, cô đã thay xong đồ. Nghĩ bụng chờ ở đâu cũng giống nhau, cô bèn ra sân phơi trước, đến chỗ hồ bơi.

Khi Nghiêm Dữ bước ra thì phòng rửa mặt đã trống không. Bên cạnh rổ quần áo là bộ đồ Ngu Phồn vừa thay ra. Khi anh đang định xoay người rời đi, ánh mắt bỗng dừng lại, trong lớp quần áo ấy có một mảnh vải nhỏ lộ ra ngoài.

Nghiêm Dữ lập tức khựng lại tại chỗ. Vài phút sau, sau một hồi đấu tranh nội tâm nhanh gọn mà kịch liệt, Nghiêm Dữ ngồi xuống băng ghế, nghiêm túc… giặt tay chiếc quần lót của vợ.

Mảnh vải trắng nho nhỏ nằm trong bàn tay to của anh, trông càng thêm mảnh mai. Ánh mắt Nghiêm Dữ dần trở nên sâu thẳm. 

Tay vẫn cầm mảnh vải ấy, cuối cùng như không kiềm được, anh cúi người xuống, khẽ đưa lên gần mặt, cánh mũi khẽ động, nhẹ nhàng ngửi một cái.

Vợ anh… thật sự rất ngọt. Yết hầu người đàn ông khẽ trượt lên trượt xuống, cố gắng khống chế cảm xúc đang trỗi dậy trong cơ thể. Đến cả mạch máu ở thái dương cũng giật giật căng chặt.

Ở bên bể bơi, Ngu Phồn đã đợi hơn mười phút, cuối cùng cũng thấy Nghiêm Dữ đi tới. Cô nhỏ giọng oán trách:

“Sao anh lâu quá vậy, công việc khó giải quyết lắm hả?”

Không khó giải quyết… chỉ là hơi khó buông tay. Nghiêm Dữ mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:

“Không có gì, xử lý xong rồi.”

Ánh mắt trầm tối của anh không rời khỏi người Ngu Phồn dù chỉ một tấc, chầm chậm lướt qua làn da trắng nõn lộ ra ngoài của cô. Trong đáy mắt lại hiện lên một tia thất vọng rất khẽ.

Tại sao… chỉ có hai người bơi với nhau, mà cô lại ăn mặc kín mít đến vậy? Cô không tin anh chút nào sao?

Tuy thần sắc trên mặt vẫn điềm đạm như thường, nhưng Ngu Phồn không hiểu sao lại cảm thấy dường như quanh người anh toát ra một luồng khí không vui, mơ hồ mà nặng nề, khiến cô không khỏi hoài nghi có phải mình lại làm gì sai.

Cô len lén quan sát vẻ mặt anh một chút, rồi tự nhủ có lẽ là mình nghĩ nhiều, không hỏi thêm nữa, chỉ yên lặng xoay người chuẩn bị xuống nước. 

Cô không hề hay biết, ngay trong khoảnh khắc mình vừa xoay người đi, ánh mắt người đàn ông vốn ôn hòa kia bỗng chốc trở nên sắc bén và táo bạo đến cực điểm.

Ngu Phồn vừa mới cẩn thận bước xuống nước, nhưng vì lâu lắm rồi không bơi nên trong lòng vẫn còn hơi hồi hộp. 

Cô còn đang định quay đầu gọi Nghiêm Dữ cùng xuống thì trong một khắc bất cẩn, chân cô trượt khỏi bậc thang, cả người lập tức ngã nhào xuống hồ.

Thình thịch. Sắc mặt Nghiêm Dữ ngay lập tức trầm xuống. Không chần chừ một giây nào, anh bước nhanh đến cạnh hồ, rồi dứt khoát nhảy thẳng xuống nước, một tay vớt cô lên.

Ngu Phồn ngoi khỏi mặt nước, thở hổn hển từng ngụm một, mái tóc dài ướt đẫm dính vào hai bên má. Cả người cô được Nghiêm Dữ ôm chặt lấy, hai tay vô thức quấn quanh cổ anh như đang níu lấy cọng rơm cứu mạng, thân thể khẽ run rẩy.

Nhưng sau khi định thần lại, sắc mặt tái nhợt ban đầu của Ngu Phồn dần chuyển sang ửng đỏ. 

Cô bắt đầu nhận ra có gì đó… không đúng lắm. Ví dụ như… tư thế hiện tại của cô. Ví dụ như… lúc này, hai bàn tay to của người đàn ông đang vô cùng chắc chắn ôm trọn lấy mông cô.

Bộ đồ bơi chất vải mỏng và ôm sát, khiến mười ngón tay kia gần như chạm đến tận da thịt. Không chút khoảng cách. Không chút dè dặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play