Nói như vậy thì… Chú thích xác nhận này thoạt nhìn không có gì sai, nhưng tổng thể lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Ngu Phồn hơi rối rắm, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu :
“Được.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Nghiêm Dữ dịu đi một chút, anh cầm tay Ngu Phồn :
“Đi thôi, chúng ta đi rửa tay ăn cơm. Hôm nay tiểu đầu bếp nấu rất vừa lửa ngon lắm, em nhất định sẽ thích.”
Lúc ăn cơm, Ngu Phồn đột nhiên nhớ ra :
“Ngày mai chúng ta quay về, có phải nên mua chút đồ không? Lần trước em có mua một chiếc vòng ngọc ở hội đấu giá, tỷ lệ rất đẹp…”
“Những việc đó em không cần bận tâm, anh sẽ lo liệu.”
Nghiêm Dữ gắp thức ăn cho Ngu Phồn, nước sốt đậm đà được tiểu đầu bếp trình bày gọn gàng trên cơm, khiến Ngu Phồn không thể rời mắt.
Nói cũng lạ, Nghiêm Dữ với mọi chuyện liên quan đến nhà họ Ngu đều tự mình làm, nhưng lại chưa bao giờ yêu cầu Ngu Phồn làm điều tương tự cho nhà họ Nghiêm, thậm chí gần như chưa từng chủ động nói về việc phải quay về nhà.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT