Sáng hôm sau, khi Ngu Phồn tỉnh dậy, Nghiêm Dữ đã ở trong bếp nấu cháo. Cô dụi mắt, hơi ngạc nhiên hỏi:
“Anh hôm nay không phải đi công tác sao?”
“Ừm?” Nghiêm Dữ quay đầu lại, mỉm cười với cô:
Chậm chút cũng không sao. Nếu anh không làm bữa sáng, em lại lười chẳng buồn ăn gì.”
“Làm gì có”
Ngu Phồn nhỏ giọng phản bác một câu, nhưng ngửi thấy mùi thơm, cô lại ngoan ngoãn đi rửa tay. Nghiêm Dữ bưng bát cháo vừa nấu xong đặt lên bàn ăn, cúi đầu tháo tạp dề, giống như vô tình hỏi:
“Hôm nay có kế hoạch gì không?”
Ngu Phồn vừa ăn cháo vừa lắc đầu, miệng vẫn còn nhồm nhoàm nên nói không rõ:
“Không có đâu.”
Nghiêm Dữ rũ mắt xuống, che đi vẻ tối tăm trong đáy mắt. Sau khi ăn sáng xong, Nghiêm Dữ thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, anh dừng chân lại một chút, quay đầu nhìn Ngu Phồn, thấp giọng dặn:
“Anh sẽ về vào ngày mai. Tối nay nhớ uống một ly sữa nóng trước khi ngủ.”
Ngu Phồn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý:
“Được.”
Ánh mắt Nghiêm Dữ càng thêm sâu xa, khẽ cười, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Cánh cửa khép lại sau lưng anh, sắc mặt người đàn ông lập tức trầm xuống. Đúng lúc này, điện thoại của Bí thư Lý gọi tới, hỏi về lý do chuyến công tác hôm nay. Sắc mặt Nghiêm Dữ lạnh nhạt:
“Sáng nay tôi đã gửi bưu kiện cho Phó Tổng Lâm, hôm nay đi công tác là anh ta đi thay. Tôi có việc đột xuất, sẽ không đến công ty.”
Anh ngắn gọn căn dặn mấy câu rồi cúp máy, quay đầu liếc nhìn cánh cửa lớn đã khép chặt, môi mím nhẹ, sau đó mới chậm rãi rời đi. Gần trưa, chuông cửa vang lên.
Ngu Phồn tung tăng chạy ra mở cửa, thấy Lâm Yêu đang xách một túi đồ ăn vặt, đôi mắt cô lập tức sáng rực:
“Ô ô ô, chị em tốt à, sao cậu lại tốt với mình thế này”
Lâm Yêu bật cười:
“Sao vậy? Nhà cậu Nghiêm tổng quản cậu nghiêm thế à? Cậu tranh thủ lúc anh ấy không có nhà để ăn vụng hả?”
Ngu Phồn bĩu môi một cái. Nghiêm Dữ thật sự rất ghét cô ăn mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh, nhưng anh vẫn luôn ôn hòa, chưa từng mắng mỏ hay nhắc đi nhắc lại.
Chỉ là mỗi lần Ngu Phồn ăn đồ ăn vặt, anh sẽ dùng ánh mắt kiểu không đồng tình để nhìn cô, khiến cô trong lòng vừa chột dạ vừa thấy áp lực.
Cô cũng không hiểu sao lại như vậy, dường như còn có chút mơ hồ sợ Nghiêm Dữ. Cô hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì, ôm lấy túi đồ ăn vặt đi vào trong phòng. Lâm Yêu thở dài đầy ẩn ý:
“Còn phải tranh thủ lúc chồng cậu không có nhà mới dám đến, làm tôi cảm giác như đang yêu đương vụng trộm vậy.”
Vừa nói, cô vừa lấy từ trong túi ra hai gói sôcôla đặt lên bàn. Không cẩn thận, một cuộn dây thừng cũng rơi ra khỏi túi, rơi xuống sàn. Không khí lập tức trở nên im lặng.
Ngu Phồn nuốt nước bọt một cách im lặng, sau đó lặng lẽ lùi về sau một bước, giọng nhỏ đi rất nhiều:
“Lâm Yêu, tuy rằng Nghiêm Dữ rất giàu, nhưng đó đều là tài sản trước hôn nhân, bọn tớ mới kết hôn được một tháng, chưa có nền tảng tình cảm, cậu bắt cóc tớ cũng vô dụng.”
Lâm Yêu dở khóc dở cười, trợn trắng mắt:
“Cái gì chứ, đây là đạo cụ phải dùng cho vở kịch sắp tới, tớ đang nghiên cứu một kiểu buộc dây mới, mang về nhà để luyện tập, tiện tay cho vào túi, quên lấy ra thôi.”
“Nhưng mà hôm nay cậu có ở đây, cho cậu làm người thử tay một chút cũng hợp lý mà.”
Ngu Phồn xé mở một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa nói mơ hồ:
“Được thôi, nhưng phải trả phí.”
“Chồng cậu Nghiêm tổng nhiều tiền như vậy mà vẫn chưa đủ để cậu tiêu à?”
“Người ta vẫn hay nói mà, tiền đó là của anh ấy.”
Lâm Yêu hừ một tiếng :
“Đã kết hôn rồi còn phân rõ của cậu của anh ấy gì nữa, cậu có thể đừng rạch ròi như vậy được không? Làm ơn đi, hai người là vợ chồng mà.”
Ngu Phồn lắc đầu:
“No, không có tình cảm, vợ chồng cũng giống như đối tác hợp tác, không khác gì đồng nghiệp.”
“Mới một tháng thôi mà, chưa ngủ chung đủ để nảy sinh tình cảm à?”
“……”
Lâm Yêu tặc lưỡi hai tiếng:
“Nghiêm tổng dáng người thế kia, cao mét chín, thân hình tam giác ngược, eo thon, lại còn khí chất tổng tài, tuy là lớn tuổi hơn cậu một chút nhưng chẳng sao cả, mấy người đàn ông tuổi này đúng là như sói như hổ, đảm bảo phê”
Nghe câu này, Ngu Phồn rơi vào một khoảng im lặng đầy quỷ dị. Lâm Yêu để ý thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, khựng lại, hơi kinh ngạc hỏi:
“Đừng nói với tớ là… Nghiêm tổng… không được… nha?”
Ngu Phồn với Lâm Yêu là bạn thân từ bé, chuyện gì cũng có thể nói. Cô do dự một chút, nhỏ giọng lầm bầm:
“Cũng không phải là không được… chỉ là…”
Ngu Phồn ngập ngừng, rồi giơ tay ra làm ký hiệu một con số.
“Cậu biết không, từ lúc tụi tớ kết hôn đến giờ… mới làm có hai lần.”
Lâm Yêu im lặng một giây, rồi bật dậy khỏi ghế.
“Cái gì?”
Ngu Phồn vừa nhắc đến chuyện này liền buồn rầu, cả người xịu xuống:
“Hơn nữa, một lần là vào đêm tân hôn… Cậu nói xem, có phải là Nghiêm Dữ cực kỳ chán ghét tớ, đến cả đụng vào cũng không muốn.”
Bất kể có yêu nhau hay không, một khi đã kết hôn thì Ngu Phồn vẫn muốn cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này. Nhưng nếu Nghiêm Dữ thực sự ghét cô đến mức đó, thì cô cũng không muốn ràng buộc một người cả đời.
“Cái này vốn chẳng phải chuyện thích hay không nữa rồi, đúng không?”
Lâm Yêu giận đến nỗi không nhịn được chửi:
“Người đẹp như thế nằm ngay bên cạnh mà không có hứng thú gì, hắn còn làm cái quái gì mà tổng tài. Sao hắn không đi xuất gia cho rồi?”
“Trời ơi, đây chẳng phải là lừa hôn sao? Nghiêm Dữ có phải căn bản là… không được?”
Nghe vậy, trong lòng Ngu Phồn cũng bắt đầu bất an. Dù sao thì chuyện đêm qua đang giữa chừng lại dừng lại và rút lui, cũng khiến cô bị tổn thương nặng nề.
“Không thể nào…” Cô ấp úng nói.
“Hai lần đó… cảm giác hình như vẫn… vẫn ổn mà…”
Nhưng đúng là Nghiêm Dữ, dù ở trên giường, cũng rất dịu dàng. Đặc biệt là đêm tân hôn hôm đó, cô đau đến mức khóc, vậy mà Nghiêm Dữ vừa thấy cô khóc liền nhịn xuống, còn cúi đầu hôn nước mắt cô, giọng khàn khàn nói rằng nếu Ngu Phồn không muốn thì thôi vậy.
Ngu Phồn thật sự đã muốn rút lui, nhưng nhìn dáng vẻ của người đàn ông kia, gân xanh trên thái dương nổi lên, đôi con ngươi đen láy ẩn hiện ánh đỏ, như một ngọn lửa chỉ chực bùng cháy cuối cùng cô lại không nỡ.
Mặt đỏ bừng, cô chủ động hôn Nghiêm Dữ một cái. Nhưng mặc dù như vậy, Nghiêm Dữ cũng chỉ làm một lần, sau đó ôm cô đi rửa ráy rồi ngủ.
Khi đó Ngu Phồn vừa thẹn thùng vừa lo lắng, không nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại bị Lâm Yêu nói như vậy, cô thật sự bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Cô nhíu chặt mày:
“Cái này có được coi là lãnh cảm không? Có chữa được không?”
Lâm Yêu nghĩ ngợi một chút, thật ra cô cũng chỉ là kiểu người nói miệng thôi, toàn miệng lưỡi chứ không hiểu rõ lắm :
“Như vậy đi, tớ có một người bạn quen biết chuyên gia nam khoa, để tớ hỏi giúp cậu. Nếu cần điều trị thì cứ điều trị, cậu còn trẻ như vậy, chính là lúc nên tận hưởng đó”
Ngu Phồn bị cô nói đến đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài:
“Được rồi, cậu nói cái dây thừng kia, chơi thử thế nào?”
“À đúng đúng, cậu đưa tay ra, khép lại rồi duỗi ra đây.”
Lâm Yêu vừa mở cuộn dây thừng, vừa quấn lên cổ tay Ngu Phồn, vừa lẩm bẩm:
“Đoạn kịch bản này là tổng tài bá đạo ép yêu cô vợ nhỏ bỏ trốn, trói cô lại rồi trừng phạt thật nặng. Người phụ nữ này, em chạy không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu”
“Cẩu huyết quá đi, sân khấu kịch chẳng phải đều rất cao nhã sao?”
“Đại tục tức là đại nhã*, cậu hiểu không hả?” Lâm Yêu cười nhạo :
( *) Đại túc tức là đại nhã : Tục đến tận cùng, cũng có thể là một dạng tao nhã.
“Chính cậu viết chẳng phải cũng là mấy truyện Mary Sue tổng tài bá đạo à, tự cậu nói đi, cậu viết thấy khó chịu chắc?”
“… Thật sự là rất sảng khoái.” Ngu Phồn thành khẩn nói.
Đây cũng là lý do vì sao mẹ Ngu luôn nói Ngu Phồn đi làm chẳng ra được cái gì bởi vì Ngu Phồn chưa từng viết được tác phẩm nào đáng để khen hay lan truyền cả, phần lớn đều là kịch bản kiểu bọt biển, kiểu như Tổng tài bá đạo yêu tôi nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, Ngu Phồn từ nhỏ đã nghiện thể loại này.
Hồi nhỏ thích xem, lớn lên thì thích viết. Lâm Yêu vừa thắt nút dây thừng vừa nói:
“Cậu thế này cũng coi như là được như ý nguyện rồi, Nghiêm Dữ kia chẳng phải là một tổng tài bá đạo chính hiệu sao?”
Ngu Phồn bĩu môi. Tổng tài còn thiếu chút nữa là tròn vai, mỗi ngày đều thay đổi món nấu cơm cho cô, nhiệt độ hạ hai độ cũng không quên nhắc cô mặc thêm áo, để cô ngủ ngon thì mỗi tối đều chuẩn bị sữa bò ấm cho cô, đúng là còn chu đáo hơn cả ba cô. Lâm Yêu thở dài, như đang hồi tưởng mà nói:
“Cậu còn nhớ lúc trước chúng ta đến nhà họ Nghiêm, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt Nghiêm Dữ không? Khi đó đã thấy Nghiêm tổng lạnh lùng như băng, giống như một cục băng vậy.”
“Hai người các cậu kết hôn trước, tớ còn lo cho cậu suốt một thời gian, sợ Nghiêm Dữ lạnh lùng rồi bạo lực với cậu đó.”
Ngu Phồn hơi nhíu mày, nói:
“Không có đâu, tính cách của Nghiêm Dữ khá tốt. Anh ấy nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng từ tốn, không hề lạnh lùng.”
Lâm Yêu kinh ngạc nhướng mày, không nhịn được lẩm bẩm:
“Đây đúng là kiểu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi rồi ha…”
Ngu Phồn khựng lại một chút: “Thật mà.”
“Rồi rồi, cậu tránh ra một chút, xem thử cái nút này có buộc chặt không.”
Lâm Yêu vừa buông tay ra, thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cửa điện tử.
【Đã mở khóa】
Ngu Phồn giật mình hoảng hốt, ai lại vào được? Cô không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng chạy ra ngoài xem. Ngoài cửa, người đang đứng đó chính là người lẽ ra đang đi công tác, chồng cô, lại quay về bất ngờ.
Trong phòng khách, là người vợ bị trói tay bằng dây thừng, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoảng.