Anh của Ngu Phồn mấy ngày nay đi công tác ở nước M, trong nhà họ Ngu chỉ còn lại hai người là cha mẹ Ngu. Lúc trở về, mẹ Ngu đang ở trong vườn hoa cuốc đất chăm hoa, bà vốn luôn thích mấy việc này, chưa từng nhờ vả ai.,Ngu Phồn vừa thấy liền nhíu mày:
“Mẹ, chẳng phải mẹ nói eo không khỏe sao? Sao lại không chịu nghỉ ngơi?”
“Ai ya, mẹ tỉ mỉ chăm mấy đóa hoa này mà.”
Nghiêm Dữ bước nhanh mấy bước, tiến lên đỡ lấy mẹ Ngu, giọng điệu ôn hòa:
“Không sao đâu, lát nữa con giúp mẹ chăm. Lần trước con còn học được vài chiêu từ người thợ trồng hoa, nhất định làm được tốt.”
Mẹ Ngu cười đến nheo cả mắt lại: “Làm phiền Tiểu Nghiêm quá rồi.”
Nghiêm Dữ cười cười: “Người một nhà cả, nói gì mà phiền với chẳng toái.”
Ngu Phồn đi chậm một bước, nhìn bóng dáng hai người họ, trong lòng lại cảm thấy mình có chút giống người ngoài. Khi bước vào phòng khách, Ngu Phồn lại không tránh khỏi bị mẹ Ngu mắng một trận.
“Con xem con đó, mỗi ngày đều bận cái gì không biết, trong nhà thì không quan tâm, công ty thì không tiến bộ. Lần trước mẹ đã nói với con rồi, mở một văn phòng riêng đi, nói ra nghe cũng có thể nở mày nở mặt, vậy mà con lại không chịu.”
Ngu Phồn nghiêng người tựa trên sofa, theo thói quen nghe tai này rồi để lọt qua tai kia. Dù sao thì từ khi tốt nghiệp đến giờ, mỗi lần về nhà đều không tránh khỏi bị giáo huấn một trận như thế. Đúng lúc đó, Nghiêm Dữ đi tới, rót hai ly trà nóng, dịu giọng ngắt lời mẹ Ngu:
“Tiểu Ngu vẫn ổn mà, công việc bây giờ cũng khá tự do, chỉ cần cô ấy vui, làm gì cũng được cả.”
Mẹ Ngu trừng mắt liếc nhìn Ngu Phồn một cái: “Nhìn xem Tiểu Nghiêm đi, lúc nào cũng nói đỡ cho con.”
Ngu Phồn quay đầu sang chỗ khác, im lặng không lên tiếng. Mới có một tháng thôi, sao lại cảm thấy Nghiêm Dữ còn hòa nhập với cái nhà này hơn cả mình?
Nghiêm Dữ liếc nhìn sắc mặt Ngu Phồn, dừng một chút rồi lại mỉm cười:
“Tiểu Ngu, mấy lần tới chơi rồi mà vẫn chưa lên xem phòng ngủ của em. Mẹ nói trong phòng em có nhiều ảnh hồi nhỏ, anh có thể xem thử không?”
Ngu Phồn ngẩn người, không ngờ Nghiêm Dữ sẽ nói đến chuyện này, nhưng cô đương nhiên không có lý do gì để từ chối, liền gật đầu:
“Được thôi.”
Lên lầu cũng là cách để tránh được tiếng mẹ lải nhải bên tai. Phòng ngủ của Ngu Phồn nằm ở cuối hành lang. Sau khi cô kết hôn, tuy không còn ở đó nữa nhưng vẫn có người hầu quét dọn mỗi ngày.
Căn phòng chủ yếu trang trí bằng tông màu trắng phấn, vừa nhìn đã toát lên cảm giác thiếu nữ. Ngu Phồn vẫn cảm thấy hơi ngượng, cố gắng giải thích cho bản thân:
“Lúc đó biệt thự là do thuê kiến trúc sư thiết kế, em không tham gia vào đâu.”
Nghiêm Dữ mỉm cười: “Anh thấy rất đẹp.”
Màu hồng phấn. Cả căn phòng là màu hồng phấn. Cô vợ cũng là màu hồng phấn. Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt chỉ lướt qua một cái đã nhìn thấy trên kệ sách đối diện có một khung ảnh, bên trong là một bức hình chụp chung.
Ngu Phồn đứng ở vị trí trung tâm, nụ cười rạng rỡ, hai bên má còn lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt. Dễ thương đến mức muốn đòi mạng người ta.
Nghiêm Dữ cầm khung ảnh lên, cúi mắt nhìn kỹ hơn, ánh mắt ngày càng sâu thẳm. Nhưng khi ánh nhìn dời sang một bên bức ảnh, ánh mắt anh bỗng khựng lại, rồi trầm hẳn xuống.
Ngu Phồn không chú ý tới sự thay đổi trên gương mặt người đàn ông. Cô còn nhiệt tình tiến tới giới thiệu:
“Đây là ảnh chụp hồi trại hè thời cấp ba của em đó. Người bên cạnh em là Nghiêm Thanh, lúc đó cười trông ngố cực luôn.”
Nghiêm Dữ cụp mi che đi ánh mắt, lặng một lúc rồi mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Anh nhớ là hai người thân nhau lắm phải không?”
Ngu Phồn hơi nghiêng đầu. Câu này… nghe thật kỳ lạ.
Thật ra từ trước đến nay, quan hệ giữa nhà họ Ngu và nhà họ Nghiêm vẫn luôn không tệ.
“Em đôi khi cũng có qua tìm Nghiêm Thanh chơi.”
Cô ngập ngừng một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Nghiêm Dữ:
“Nhưng hình như lại chẳng mấy khi gặp anh. Có lẽ lúc đó anh bận lắm nhỉ?”
Nghiêm Dữ khẽ cười, không nói gì. Là thật sự không gặp, hay là vốn dĩ chẳng buồn để ý? Anh hơi siết chặt khung ảnh trong tay, rồi đột nhiên mở miệng:
“Tiểu Ngu, em có thể tặng anh bức ảnh này không?”
“Hả?”
Ngu Phồn ngẩn người, không ngờ Nghiêm Dữ lại đưa ra yêu cầu như vậy. Cô do dự một chút. Nụ cười trên mặt Nghiêm Dữ nhạt đi đôi chút:
“Xin lỗi, chỉ là anh thấy Tiểu Ngu thời cấp ba rất đáng yêu, nếu bất tiện thì thôi vậy.”
Nghe xong câu đó, không hiểu sao tai Ngu Phồn bỗng đỏ lên. Cô vội nói:
“Không, không sao đâu, chỉ là một tấm ảnh thôi mà, nếu anh thích thì tặng anh đấy.”
Trong ảnh không chỉ có cô, còn có cả Nghiêm Thanh. Biết đâu Nghiêm Dữ chỉ là muốn giữ ảnh của em trai mình thôi. Ý cười nơi đáy mắt Nghiêm Dữ đậm hơn hẳn:
“Cảm ơn Tiểu Ngu.”
Nhìn nụ cười trên mặt người đàn ông, tim Ngu Phồn đột nhiên đập nhanh hơn một chút. Cô không rõ có phải vì căn nhà này ở quá lâu không thông gió hay không, chỉ cảm thấy không khí xung quanh như ngừng lại, hô hấp cũng hơi khó khăn.
“Phồn Phồn”
Cửa không đóng chặt, bên ngoài truyền vào tiếng gọi của mẹ Ngu. Ngu Phồn như được đại xá, lập tức lên tiếng, xoay người nhanh chóng bước ra ngoài. Đợi mọi người đi rồi, nụ cười trên mặt Nghiêm Dữ cũng dần nhạt xuống.
Anh tháo bức ảnh ra khỏi khung, nhẹ nhàng gập lại. Hình của Nghiêm Thanh lập tức bị gấp đôi thành hai nửa. Người đàn ông cúi mắt, chăm chú nhìn vào gương mặt thiếu nữ cười rạng rỡ trong ảnh. Đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Bất ngờ, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bức ảnh. Một nụ hôn thoáng qua. Dường như vẫn chưa đủ, Nghiêm Dữ luyến tiếc vuốt ve gương mặt trong ảnh, sau đó mới cẩn thận nhét bức ảnh vào túi áo.
Rồi anh thong thả bước quanh phòng, ánh mắt lướt qua từng góc một. Giống như một con sư tử đang lặng lẽ tuần tra lãnh địa của mình. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở chiếc ly nước trên bàn.
Là cái ly Ngu Phồn vừa tiện tay mang lên. Anh cầm lấy chiếc ly pha lê, nhẹ nhàng ấn lên vết môi còn in lại, ngửa đầu uống một ngụm nước. Ngu Phồn đúng lúc quay lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh đó.
“…” Cô dừng chân, lưỡng lự một chút rồi không nhịn được khẽ nói:
“Đó là ly của em đấy.”
Nghiêm Dữ mặt không đổi sắc, không chút lúng túng hay ngượng ngùng nào.
“Vậy à, anh nhớ nhầm.”
Ngu Phồn cũng không dám nói gì thêm, chỉ nhẹ giọng đáp: “Không sao đâu, mẹ gọi chúng ta xuống ăn cơm.”
Nghiêm Dữ gật đầu: “Đi thôi.”
Mỗi lần về nhà họ Ngu ăn cơm, gần như đều là dịp để cha Ngu trổ tài bếp núc. Mà theo lệ cũ, ông nhất định phải tìm cách chuốc cho Nghiêm Dữ say một trận.
Nhưng cuối cùng, người loạng choạng đứng dậy kêu buồn ngủ lại luôn là chính ông. Ăn xong thì trời cũng đã tối, hai người chuẩn bị về nhà.
Vừa bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Ngu, còn chưa kịp lên xe, Nghiêm Dữ đột nhiên khựng lại. Ngu Phồn tưởng anh uống hơi nhiều, lo lắng hỏi:
“Sao thế? Anh thấy chóng mặt à?”
Nghiêm Dữ ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt đen thẫm như đáy biển, sâu không thấy đáy, phảng phất chứa đựng vô số cảm xúc mà cô không thể đọc được. Chỉ một cái nhìn đó, Ngu Phồn liền hơi hoảng hốt, vô thức nghiêng đầu né tránh, giọng nhỏ lại:
“Anh sao vậy, Nghiêm Dữ?”
Giọng người đàn ông trầm thấp, hơi khàn khàn.
“Nắm tay anh.”
Anh vươn tay về phía cô. Ngu Phồn trong khoảnh khắc không nhịn được bật cười khẽ. Quả nhiên là uống nhiều thật rồi. Không ngờ Nghiêm Dữ khi say lại thành ra thế này, giống như đột nhiên biến thành trẻ con, ấu trĩ một cách đáng yêu.
Ngu Phồn vừa đưa tay ra, lập tức bị bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt lấy, gắt gao, trọn vẹn, như muốn bao phủ hoàn toàn. Ánh mắt Nghiêm Dữ càng thêm sâu thẳm, trong lòng như vang lên một tiếng thở dài.
Tay vợ mềm thật. Nếu có thể vuốt ve một chút thì tốt rồi… Vì lo Nghiêm Dữ uống say sẽ khó chịu, Ngu Phồn còn đặc biệt dặn tài xế chạy chậm.
Nhưng suốt dọc đường, Nghiêm Dữ chỉ nhắm mắt im lặng, không có biểu hiện gì khác thường, ngoại trừ việc vẫn siết chặt tay cô không buông.
Về đến nhà, Ngu Phồn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“Để em nấu cho anh bát canh giải rượu nhé, không thì mai dậy không nổi đi làm đâu.”
Nghiêm Dữ hơi khựng lại, rồi lắc đầu:
“Không sao, mai anh không đến công ty. Chắc phải đi công tác luôn, nhưng cũng gần thôi, ở thành phố bên cạnh.”
Ngu Phồn gật đầu: “Ừ, được.”
Ánh mắt người đàn ông lướt nhanh qua gương mặt cô. Thiếu nữ vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, không hề tỏ ra buồn hay không nỡ khi biết chồng mới cưới phải đi công tác sớm như vậy.
Không biết có phải do cồn đang dần phát tác hay không, mà trong lòng Nghiêm Dữ như có một đốm lửa bị châm lên, cháy âm ỉ, khiến cả người anh đều nóng bức.
Anh cố gắng đè nén cảm xúc ấy, lặp lại trong lòng mình không biết bao nhiêu lần Không sao cả. Sớm đã biết rồi mà.
Trong lòng Ngu Phồn căn bản không có anh. Anh đã có được Ngu Phồn, chuyện này lẽ ra đã đủ. Nhưng ham muốn của con người luôn không ngừng mở rộng theo những gì đã nắm trong tay.
Ban đầu, Nghiêm Dữ chỉ mong ánh mắt của Ngu Phồn có thể dừng lại trên người anh lâu hơn một chút. Dần dần, anh muốn được ở bên cô.
Đến hiện tại, hai người đã kết hôn, anh lại bắt đầu khao khát trong thế giới của Ngu Phồn chỉ có thể tồn tại duy nhất một mình anh. Thấy người đàn ông đột nhiên dừng lại không nhúc nhích, Ngu Phồn không nhịn được hỏi:
“Anh sao vậy?”
Ngay giây tiếp theo, tay cô bị anh kéo nhẹ ra, thiếu nữ lập tức bị ôm chặt vào lòng. Ngay sau đó, là một nụ hôn thô bạo phủ xuống. Nụ hôn lần này hoàn toàn khác với những lần trước.
Những lần trước, mỗi cái hôn của Nghiêm Dữ đều dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước. Còn lần này thì như đánh úp bất ngờ, tấn công mãnh liệt, như chiếm lấy, như chà đạp, đến mức môi cô ửng đỏ, ma sát đến sưng đau.
Bàn tay to của người đàn ông lần theo vạt áo, từ từ trượt lên. Từ phòng khách đến sô pha chỉ vài bước, nhưng quần áo đã rơi vương vãi dọc đường. Váy, áo, cả chiếc quần lót ren.
Cho đến khi bị Nghiêm Dữ đè xuống ghế sô pha, một tay anh tách chân cô ra, lúc này Ngu Phồn mới nhận ra điều sắp xảy ra. Đây là phòng khách. Kích thích quá mức rồi…
Tim cô đập thình thịch, đôi mắt tròn xoe, đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ vì vừa bị hôn, ngượng ngùng đẩy nhẹ:
“Không… không nên ở chỗ này…”
Nghiêm Dữ cúi đầu hôn lên môi cô, nuốt trọn mọi lời từ chối. Cho đến khi đầu lưỡi anh chạm phải một giọt nước mắt lẫn chút hơi ấm, hành động của người đàn ông bỗng khựng lại.
Cô… khóc rồi? Lúc này Nghiêm Dữ mới hậu tri hậu giác nhận ra mình đã làm gì. Giọng nói hiếm khi mang theo chút hoảng loạn, môi anh khẽ run:
“Xin lỗi…”
Gân xanh trên thái dương anh giật giật, hơi thở nặng nề dồn dập, rồi bất ngờ đứng bật dậy, tiện tay cầm một cái áo rồi xoay người bước vào phòng tắm. Ngu Phồn ngã xuống ghế sô pha, toàn thân như cứng đờ lại. Anh đi rồi?
Đã đến mức này rồi mà anh lại bỏ đi? Cô ôm mặt, cả người vẫn đang run lên theo phản ứng chưa dứt. Cô đã khóc đến mức nước mắt chảy ra rồi mà Nghiêm Dữ lại có thể đi thẳng như thế sao?
Vài phút sau, Ngu Phồn đứng dậy, từng món một gom hết quần áo lên, mặt lạnh trở về phòng. Mà trong phòng tắm, tiếng nước vẫn ào ào vang lên.
“Vợ… con… Phồn ngốc…”
Trán Nghiêm Dữ tì lên mặt tường đá cẩm thạch lạnh buốt, thở gấp đầy nén nhịn, miệng lặp đi lặp lại những từ ấy như thể đó là cứu rỗi duy nhất của anh, cũng là chỗ dựa duy nhất. Anh đã… mất kiểm soát rồi.
Anh tưởng rằng mình có thể nhịn được. Anh biết Ngu Phồn thích người ôn hòa, lễ độ. Anh đã giả vờ như vậy suốt thời gian dài, sao cuối cùng vẫn mất khống chế, còn làm cô sợ đến phát khóc. Thật sự không nên như thế.
Nước lạnh dội lên người, nhưng cũng chẳng thể dập tắt được cơn nóng bỏng trong lòng anh. Vợ anh mang đôi khuyên tai do người khác tặng, đối với châu báu từ anh thì lại chẳng thèm để mắt.
Vợ anh từng đến tìm Nghiêm Thanh chơi không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng nhớ rõ trong nhà họ Nghiêm còn có một người là anh. Nghiêm Dữ cảm thấy mình như bị chia làm hai con người. Một người nói rằng muốn yêu Ngu Phồn, không muốn để cô rơi một giọt nước mắt nào.
Còn người kia thì chỉ muốn đè cô ra mà giày vò đến bật khóc. Anh cũng không biết mình còn có thể nhẫn nhịn được bao lâu nữa.
Từ phòng tắm bước ra, Nghiêm Dữ lại ngồi thêm một lúc ở phòng khách. Đợi đến khi nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường, sẽ không khiến Ngu Phồn bị lạnh nữa, anh mới rón rén quay lại phòng ngủ.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, đã là rạng sáng, Ngu Phồn cũng đã ngủ rồi. Trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn ngủ mờ mờ le lói. Nghiêm Dữ nhẹ nhàng leo lên giường, vén chăn nằm xuống.
Hắn nghiêng đầu, nhìn người con gái đang ngủ bên cạnh, trong lòng trào dâng một cảm giác yêu thương mãnh liệt, như thể trái tim đang phình to ra, không còn chỗ chứa thêm bất kỳ điều gì khác.
Hắn cúi đầu lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán cô gái. Yêu em thật nhiều, bảo bối. Lúc này, điện thoại đặt bên gối của Ngu Phồn đột nhiên sáng lên, có tin nhắn gửi đến.
Sợ làm cô tỉnh giấc, Nghiêm Dữ vừa định đưa tay tắt đi. Nhưng khi ánh mắt hắn vô tình lướt qua nội dung tin nhắn, toàn thân lập tức cứng đờ.
【Chồng cậu không có ở nhà đúng không, vậy tớ tới nhà tìm cậu.】