Trên bàn ăn đặt một bình hoa thủy tinh, bên trong là những bông hồng trắng mới thay từ hôm qua, nhưng trông vẫn tươi tắn đầy sức sống.
Lúc Ngu Phồn còn đang ngẩn người, Nghiêm Dữ đã dọn xong bữa. Ngoài cháo hải sản nấu đặc sệt, còn có sủi cảo tôm trong suốt tinh tế, bánh bao chiên nước trắng mềm rắc mè thơm phức… Ngu Phồn cảm thấy thật sự ngại, nói:
“Bữa sáng ăn đại bánh mì với sữa bò là được rồi, không cần cầu kỳ như vậy đâu.”
“Sao mà được, bữa sáng rất quan trọng. Em lại không có dạ dày tốt, càng không thể qua loa.”
Nghiêm Dữ vừa dịu dàng nói, vừa bưng một chén cháo đặt trước mặt cô.
“Lần sau uống ít rượu thôi, sáng nay anh thấy sắc mặt em không ổn lắm.”
Anh không dùng giọng điệu trách móc, mà lại dịu dàng khuyên nhủ, khiến Ngu Phồn ngược lại càng dễ chấp nhận hơn.
Cô tùy ý gật đầu, cúi xuống uống một ngụm cháo, chỉ cảm thấy dạ dày đang lạnh như băng dần dần ấm lại. Cô không nhịn được khẽ thở dài, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, liền mở miệng hỏi:
“Anh sao lại biết dạ dày em không tốt?”
“Lần trước về nhà, mẹ nói với anh.” Anh vẫn giữ sắc mặt bình thản.
Ngu Phồn à một tiếng. Từ sau khi kết hôn, Nghiêm Dữ gần như trực tiếp gánh vác luôn trách nhiệm chăm sóc nhà họ Ngu.
Không chỉ trong công việc hợp tác, mà ngay cả đời sống thường ngày, anh cũng thường xuyên mua đồ mang về, số lần về nhà thậm chí còn nhiều hơn cả cô.
Điều này khiến cả nhà họ Ngu từ trên xuống dưới đều khen hắn hết lời.
“Tối nay về nhà ăn cơm đi, mẹ nói dạo này hơi đau lưng. Anh vừa hay nhờ người mua được mấy miếng cao dán từ một bác sĩ Trung y nổi tiếng, mình đưa qua luôn.”
Nghe vậy, Ngu Phồn sửng sốt:
“Đau lưng? Sao em không biết gì hết?”
“Không sao đâu, chỉ là sơ ý vận động mạnh chút thôi.” Anh dịu dàng an ủi cô.
“Anh đã dẫn bác sĩ gia đình qua xem rồi, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi là được.”
Ngu Phồn khẽ siết chặt đũa. Đến bác sĩ anh cũng đã đưa đến rồi, vậy mà cô lại chẳng biết chuyện gì. Qua vài giây im lặng, giọng cô hơi thấp:
“Em đúng là đứa con gái không ra gì.”
Nghiêm Dữ hơi nhíu mày. Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Ngu Phồn, giơ tay nhẹ nhàng xoa mái tóc cô, giọng nói dịu dàng:
“Tiểu Ngu, trong nhà có anh rồi, em không cần lo lắng gì cả. Anh sẽ chăm sóc ba mẹ chu đáo. Những việc anh làm, cũng coi như là em đang làm, được không?”
Lông mi Ngu Phồn khẽ run, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Cô rõ ràng mới kết hôn với Nghiêm Dữ được một tháng.
Nhưng lại cảm thấy, dường như anh đã thấm vào từng ngóc ngách trong cuộc sống cô, nhẹ nhàng mà triệt để, như tơ như sợi len lỏi khắp nơi.
Khi cô còn đang từ tốn ăn sáng, vừa cắn được mấy miếng thì Nghiêm Dữ đã thay xong bộ vest và quay trở lại.
Người đàn ông mặc một bộ vest xám đậm, sống mũi đeo kính gọng vàng, cà vạt đen có kẹp bạc ánh sáng nhẹ.
Từ đầu đến chân đều chỉn chu, tinh tế, toát lên vẻ điềm đạm và tự tin của người từng trải.
Hoàn toàn khác biệt với hình ảnh cô gái nhỏ đang mặc bộ đồ ngủ in hình gấu con, có cả đôi tai thỏ rủ phía sau lắc qua lắc lại. Trong khi chỉnh lại đồng hồ, anh vừa nói:
“Cơm thừa em không cần dọn, lát nữa dì sẽ đến. Chiều tan làm anh qua đón em, được chứ?”
Ngu Phồn gật đầu, tai gấu phía sau lắc nhẹ theo. Nghiêm Dữ chăm chú nhìn cô vài giây, ánh mắt càng lúc càng sâu, một lúc sau mới dời mắt đi, sắc mặt lại trở nên bình thản:
“Vậy anh đi làm đây, Tiểu Ngu.”
Ngu Phồn xua tay với anh, vì đang cắn dở miếng sủi cảo tôm nên chỉ phát ra tiếng hàm hồ:
“Bái bai.”
Yết hầu của anh khẽ chuyển động lên xuống một chút.
Bộ dáng mơ màng dễ thương kia của cô, ngược lại càng khiến anh nhớ đến dáng vẻ đỏ ửng mặt của cô trong bồn tắm đêm qua, khi bị trêu chọc đến mức không dám mở mắt như một con ma men nhỏ đáng yêu.
Không chỉ là trong bồn tắm. Nghiêm Dữ nghĩ, nếu là trên bàn ăn… chắc sẽ càng thú vị hơn. Sau khi cánh cửa khép lại, chưa được bao lâu, điện thoại đặt trên bàn liền rung lên, là Lâm Yêu gửi tin nhắn, rủ cô tới nhà hát chơi.
Dù sao cũng không có việc gì, Ngu Phồn nghĩ đơn giản liền đồng ý. Lâm Yêu chủ yếu sống bằng cách ăn chơi, du lịch khắp nơi, nghề phụ là thiết kế bối cảnh sân khấu cho nhà hát.
Nhưng cô ấy vốn không thiếu tiền, làm ba ngày chơi ba tháng, coi công việc như một dạng tiêu khiển.
Công việc của Ngu Phồn và Lâm Yêu cũng có vài phần tương tự, cô là một biên kịch, chuyên viết các kịch bản tình yêu kiểu Mary Sue.
Chỉ là trong mắt gia đình, công việc này không đứng đắn lắm, nên ra ngoài họ luôn nói rằng cô là nghệ sĩ.
Cũng được thôi, nghệ thuật thì vẫn là nghệ thuật, chữ nghĩa với sân khấu cũng đều là văn nghệ cả. Khi Ngu Phồn đến nhà hát, Lâm Yêu đang ở hậu trường chỉ huy dàn dựng sân khấu:
“Cái dây thừng này lát nữa phải rủ xuống đúng lúc đấy, chốt cơ quan xong chưa?”
Vừa quay người lại thì thấy Ngu Phồn bước vào, cô lập tức giơ tay lên gọi to:
“Ở đây này”
Chờ Ngu Phồn đi vào, Lâm Yêu từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, rồi mới hỏi:
“Cậu uống say như vậy, Nghiêm tổng không nói gì à?”
Ngu Phồn nghi hoặc:
“Nói gì cơ?”
“Ý tớ là, anh ấy không giận chứ? Trong mấy kịch bản cậu viết, chồng mà thấy vợ say rượu về nhà không phải đều nổi giận đùng đùng à? Không thì cũng phải lôi ra dạy dỗ một trận?”
Ngu Phồn trợn mắt:
“Đó là tớ đang làm biên kịch đấy, tưởng tượng quá rồi. Người ta Nghiêm Dữ không có mấy tâm tư như vậy đâu, không những không giận, sáng nay còn dậy nấu cháo cho tớ.”
“À đúng rồi, cái nút tay áo này hôm qua mắc vào váy tớ, cậu tiện thể trả lại cho Trần An giùm.”
Ngu Phồn lấy nút tay áo trong túi ra, đưa cho Lâm Yêu. Lâm Yêu thoáng khựng lại, thần sắc hơi mất tự nhiên, bĩu môi:
“Gì mà phải tớ đưa lại chứ.”
Ngu Phồn cười:
“Thì chẳng phải cậu mua nó làm quà cho cậu ta sao?”
Lâm Yêu nhận lấy cái nút tay áo, không biết nghĩ gì mà khẽ nhíu mày:
“Rõ ràng là nút tay áo của đàn ông, Nghiêm tổng không hỏi cậu à?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Ngu Phồn hơi nhạt đi:
“Tớ có giải thích rồi.”
Là cô tự giải thích, chứ không phải Nghiêm Dữ hỏi. Điều đó nói lên rằng, anh ấy hoàn toàn không để tâm đến việc vợ mình mang theo đồ của đàn ông khác về nhà.
Lâm Yêu cau mày càng chặt, ánh mắt có phần phức tạp nhìn Ngu Phồn, cuối cùng vẫn không nói gì thêm. Ngược lại là Ngu Phồn chủ động lên tiếng, dáng vẻ chẳng mấy để tâm:
“Ôi dào, hôn nhân thương nghiệp, cậu còn không rõ à? Có thể tôn trọng nhau như khách đã là tốt lắm rồi. Nghiêm Dữ không có tình cảm với tớ cũng là chuyện bình thường thôi, dù sao thì bọn tớ mới kết hôn có một tháng.”
Lâm Yêu thở dài:
“Không sao cả, cậu có thể đi theo con đường cưới trước yêu sau mà. Không phải cậu chuyên viết kiểu đó sao?”
“……”
Lâm Yêu tán gẫu với cô thêm vài câu rồi lại vội đi làm việc, Ngu Phồn cũng không rảnh rỗi, tranh thủ thời gian chỉnh sửa bản thảo. Trong một góc yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên.
[ Nam chính có vẻ như đang giận tái mặt, không chỉ vì cô ấy uống say, mà còn bởi lúc tới đón, lại thấy một đồng nghiệp nam lạ đặt tay lên vai cô ấy]
[ Anh kéo cô về nhà một cách mạnh bạo, vừa đóng cửa liền đè cô lên cánh cửa. Bàn tay siết chặt eo cô, đôi mắt đỏ bừng gằn giọng:
“ Tại sao mãi không biết nghe lời hả”
Không để cô trả lời, ngay sau đó, nụ hôn của anh đã hung hăng ập tới.]
Giữa lúc ấy có người gọi:
“Ngu Phồn, uống cà phê không?”
Lâm Yêu ở cách đó không xa gọi cô. Bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, Ngu Phồn giật mình, luống cuống đáp:
“Không cần”
Cô cúi đầu nhìn lại màn hình máy tính, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng lên. Trời ạ, cô vừa mới viết cái gì thế này?
Ngu Phồn vội vàng xóa sạch cả đoạn văn kia. Nhìn màn hình trở lại một vùng trắng trống, cả người cô như mất sức, ôm ngực thở dốc mấy hơi.
Chắc chắn là lúc nãy bị mấy lời của Lâm Yêu ảnh hưởng rồi. Cô đưa tay che mặt, vẫn thấy nóng bừng.
Dù đã xóa đoạn văn, nhưng mạch suy nghĩ trong đầu vẫn chưa chịu dừng lại. Hôm qua uống quá nhiều, cô say bí tỉ, cả một đêm ký ức gần như trống rỗng.
Nhưng dù cô có nhớ lại thì có ích gì đâu. Không nghĩ cũng biết, Nghiêm Dữ hẳn là đã dịu dàng dìu cô vào phòng ngủ, giúp cô thay áo ngủ, có khi còn pha cho cô một ly nước mật ong.
Còn cái nút tay áo đó, có lẽ là anh cẩn thận tháo xuống rồi đặt yên trên bàn. Chuyện trong tiểu thuyết thì sống động, bốc lửa, đầy tình tiết thăng hoa.
Còn cuộc sống thực tại thì không như vậy. Giống như bát cháo hải sản ban sáng, thơm nức mũi, nhưng uống vào rồi, vẫn nhạt nhẽo đến vô vị.
Ngu Phồn đã nhắn tin cho Nghiêm Dữ từ trước, nên tan tầm xong, anh trực tiếp lái xe đến nhà hát đón cô.
Vừa thấy cô bước ra, anh lập tức xuống xe, đích thân mở cửa cho cô. Sau khi cả hai yên vị trên xe, trong lúc thắt dây an toàn, Nghiêm Dữ giống như vô tình hỏi:
“Đổi khuyên tai mới à?”
Ngu Phồn sờ lên vành tai mình, hơi ngạc nhiên. Không ngờ Nghiêm Dữ ngay cả chi tiết nhỏ như thế cũng để ý. Cô khẽ gật đầu:
“Là Lâm Yêu mang về hôm qua, tặng em làm quà.”
Dừng lại một chút, cô nhẹ giọng hỏi:
“Đẹp không?”
Thiếu nữ da trắng, vành tai nhỏ nhắn đeo khuyên hồng ngọc, màu đỏ tươi nổi bật trên nền trắng mịn, vừa nhìn đã thấy vô cùng hút mắt.
Nhưng Nghiêm Dữ lại không thích. Thậm chí anh cảm thấy màu sắc đó chói mắt và phiền phức.
Ngay ngày hôm sau khi kết hôn, anh đã dẫn Ngu Phồn đến phòng thay đồ, chỉ cho cô xem một giá trưng đầy trang sức, nói rằng tất cả đều tặng cô.
Trên đó có một chiếc vòng cổ hồng ngọc, trị giá tám chữ số, là món anh đích thân đến Hồng Kông đấu giá mang về.
Ngay khi nhìn thấy món đó trên catalogue, Nghiêm Dữ đã nghĩ vẻ đẹp tinh xảo như vậy, chỉ xứng nằm trên người Ngu Phồn. Dù khi đó, Ngu Phồn đối với anh vẫn còn xa lạ như người ngoài.
Nhưng chiếc vòng cổ ấy đặt ở vị trí trung tâm nhất trong kệ trưng bày trang sức, Ngu Phồn thậm chí chưa từng liếc nhìn lấy một lần, đã khéo léo từ chối. Cô cười, lễ phép mà khách sáo:
“Anh Nghiêm, những thứ này quá đắt giá, hơn nữa, tôi cũng không thích đeo trang sức.”
Một tháng sau, Ngu Phồn lại mang trên tai đôi khuyên do người khác tặng, cười tươi như hoa hỏi anh:
“Đẹp không?”
Khoảnh khắc ấy, Nghiêm Dữ chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai xé rách nỗi đau lan ra tận ngũ tạng lục phủ. Nhưng anh vẫn chỉ có thể giữ nụ cười bình tĩnh trên mặt.
“Đẹp lắm. Tiểu Ngu đeo gì cũng hợp.”
Anh nghe chính mình nói bằng giọng dịu dàng. Nhưng sâu trong lòng, Nghiêm Dữ vừa phẫn nộ, vừa khổ sở đến nghẹt thở.
Miệng cô mềm như vậy, giọng nói ngọt như vậy, tại sao chưa từng nói với anh một câu mà anh muốn nghe?
Tại sao bên cạnh cô luôn có những người như Lâm Yêu, Trần An, họ là ai chứ? Dựa vào đâu mà cứ chiếm trọn chỗ trong lòng cô?
Anh nghĩ đến mấy ngày trước, Tổng Giám đốc Trương mang đến tặng một hộp trân châu, nói là hiếm có, bảo có thể dùng làm vòng cổ tặng phu nhân nhà anh.
Nhưng phu nhân Nghiêm của anh, từ đầu đến cuối căn bản không hề cần những món trang sức ấy. Đáng tiếc là những hạt châu tốt như vậy.
Nếu không nghĩ đến việc đeo trên cổ, thì cứ từng viên từng viên nhét vào đi, có lẽ lúc đó, Ngu Phồn sẽ khóc, sẽ run rẩy, nhưng cái miệng kia mở ra, đại khái là có thể nói ra những lời mà bản thân muốn nghe nhất.
“Ơ, trở về đâu phải đi đường này mà?”
Nghiêm Dữ nghiêng đầu, cười nhẹ một cái, vẻ mặt ôn hòa:
“ Lần trước thấy em mua loại bánh kem sô-cô-la bên khu phía tây, anh nghĩ chắc em thích ăn, nên đặt trước rồi, mình đi lấy một chút.”
Ngu Phồn ngạc nhiên vui mừng, nở nụ cười đến mức mắt cũng cong lên.
“Cảm ơn.”
Khoảnh khắc này, Ngu Phồn cảm thấy có lỗi với những ý nghĩ rối loạn và những dòng chữ lộn xộn mình từng viết ra.
Con người không thể vừa muốn cái này lại vừa muốn cái kia. Nghiêm Dữ dịu dàng như vậy, thật là tốt.