Sau vụ “kim tuyến xuyên tâm”, Lục Trầm mời đại phu bắt mạch cho ta.

Ta ngồi ngoan ngoãn, để ông đại phu sờ tay, nhíu mày suy nghĩ nửa canh giờ. Cuối cùng, ông lão hắng giọng, nói một câu khiến ta suýt hộc máu:

– Mạch tượng bình thường, nhưng tâm lý... yêu thương quá mức, dẫn đến lệch chuẩn. Đề nghị... đưa đi chùa tĩnh tâm.

Lục Trầm gật đầu không chần chừ.

– Ta cũng nghĩ vậy.

Ta: “???”

– Ta chỉ dạy thêu! Ta chỉ làm bánh! Ta chưa đánh ai, chưa phạt ai, chưa dọa nạt ai trong suốt ba ngày qua!

Lục Trầm: – Đúng vậy. Mới ba ngày mà phủ đã hoang mang như sắp tận thế. Nếu để mẫu thân phát huy thêm... e rằng con dâu cũng bỏ trốn.

Tiểu Xuân thì đứng bên, lệ rưng rưng:

– Phu nhân ơi, người đi tĩnh tâm vài hôm cũng tốt. Người vừa nhìn hoa sen hôm qua đã bảo “trông như cái đầu con nha hoàn Thúy Mai”, làm nàng ấy suýt tự thiêu đấy ạ…

Ta ngửa mặt lên trời:
Trời xanh ơi! Cái gọi là hiền từ… khó vậy sao???


Ba ngày sau, ta bị tiễn lên chùa Vân Hành – nơi chuyên trị “các nhân vật bất ổn nội tâm nhưng chưa đủ tội phạm pháp luật”.

Tên quan trông coi cổng chùa nhìn ta bằng ánh mắt cảm thông sâu sắc. Ta vừa mở miệng giới thiệu, hắn đã ngắt lời:

– Lục gia đã dặn kỹ. Phu nhân là trường hợp đặc biệt. Không phải kẻ xấu, nhưng cần… cách ly vì tốt quá sai cách.

Ta nghẹn. Không cãi nổi.

Người ta vào chùa để tu thân hướng thiện, còn ta…
vào chùa vì thiện quá mức, phải kiểm điểm lại.


Buổi tối đầu tiên ở chùa, ta lặng lẽ thắp hương.

Đại sư trụ trì nhìn ta hồi lâu, gật đầu cảm thán:

– Nữ thí chủ sát khí đã tan, nhưng… cốt cách vẫn khiến người khác hiểu lầm. Phải tụng “Kinh Từ Bi” mỗi ngày.

Ta: – Để cầu phúc?

– Không. Để… học cách từ bi đúng chuẩn.


Ngày thứ hai, ta dạy mấy tiểu sa di nặn bánh bao. Vừa nặn xong, bị thu nồi hấp.

Lý do:

“Phu nhân từng dùng bánh bao làm vũ khí chính trị trong phủ. Không đảm bảo an toàn.”

Ngày thứ ba, ta may vá lại áo cà sa rách cho một sư cô. Cả chùa hoảng loạn.

Lý do:

“Phu nhân từng thêu hình mai hoa độc tiễn lên vải, nghi có bùa ngải ẩn tàng.”

Ngày thứ tư, ta… chỉ ngồi cười với một con mèo.

Sư trụ trì tái mặt, ra lệnh:

Không được để mèo tiếp xúc lâu với phu nhân.


Ta sống như vậy bảy ngày.

Tới ngày thứ tám, Lục Trầm đến thăm, mang theo lễ vật, vẻ mặt hơi... áy náy:

– Mẫu thân khỏe chứ?

– Không khỏe!

– Mẫu thân đã tĩnh tâm chưa?

– Không tâm nào còn để tĩnh nữa!!!

Lục Trầm ho khan.

– Vậy... con cho người chuẩn bị xe. Mai đón mẫu thân về. Con dâu nhớ người đến phát khóc.

Ta cảm động. Nhưng ngay khi chuẩn bị lên xe, nghe hắn nói thêm:

– Dĩ nhiên, chỉ khóc trong phòng kín. Ngoài mặt vẫn sợ như cũ...

Ta: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play