Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng. Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trong không khí dịu nhẹ vô cùng.

Viêm Chiêu Đan mở mắt, khẽ rên một tiếng.

Đập vào mắt nàng là căn phòng gọn gàng và thanh nhã, chủ yếu được trang trí bằng màu nâu. Ngoài ra trên bàn bày một bộ ấm trà và có thêm một vài cuốn sách trên kệ.

Người đại phu già liền mỉm cười với nàng, sau đó quay sang Đại tướng quân và nói: "Bẩm Tướng quân, cô nương này chỉ bị xây xát ngoài da và còn ngất đi vì kiệt sức. Chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống điều độ là sẽ hồi phục thôi ạ."

Quả thật, nếu chưa quen với việc không có phép thuật thì tất cả các tiên tử dù cho mạnh cách mấy cũng dễ bị kiệt sức. Chỉ điều là có người sẽ ngất, người có sức chịu đựng tốt hơn thì không.

Phương Cường nhìn Viêm Chiêu Đan bằng ánh mắt lạnh như băng rồi cất giọng nói: "Đừng sợ hãi gì cả, đây là phủ Phương, là phủ của ta. Cô nương trong người thấy thế nào?"

Viêm Chiêu Đan cứng đờ người nhìn Phương Cường. Nàng băn khoăn đây là ai vậy? Tại sao bản thân lại ở đây?

Nàng cố gắng ngồi dậy, nhưng Phương Cường đã đặt ray lên vai nàng và ngăn nàng lại, nói: "Cô nương cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã..."

Viêm Chiêu Đan cảm thấy vô cùng khó chịu, liền hất tay Phương Cường ra và hét lên: "Hỗn xược! Ngươi dám chạm vào vai bổn công chúa ư?"

Phương Cường cau mày. Trong phòng chỉ có chàng, đại phu và một cô nô tì. Tất cả đều thấy kì lạ trước hành động và lời nói của Viêm Chiêu Đan.

Nhận thấy sự kì lạ của mọi người, nàng chợt nhớ ra, mình không được để bại lộ thân phận dưới phàm giới. Bất cứ khi nào nàng xuống phàm giới dạo chơi, nàng cũng được vua cha dặn dò:

1. Không được để lộ tên thật

2. Không được để lộ thân phận là công chúa Hỏa Quốc ở thiên giới.

3. Không được sử dụng phép thuật trừ trường hợp giúp đỡ phàm nhân.

4. Chỉ được phép giả làm dân thường.

Nàng đã nghe những điều này đến phát ngán và thuộc lòng luôn rồi. Ngoài ra ở đây nàng chỉ là một dân nữ bình thường, bởi nàng đã bị tước đi phép thuật và không làm được gì.

Nàng liền cúi đầu. Mặt nàng dần đỏ ửng lên vì xấu hổ. Sau đó, nàng lắp bắp nói, giọng lí nhí: "Xin... xin lỗi..." Nàng nói vậy bởi vì nàng dễ bị ngại khi người khác chằm chằm mình, chứ trong lòng vẫn vô cùng ấm ức và không có ý định xin lỗi. Bởi nàng vốn là công chúa kiêu ngạo và có phần ngốc nghếch mà!

Vị đại phu đứng lên, gượng cười rồi nói: "Thưa Tướng quân, tiểu nhân còn có việc bận nên xin phép cáo lui..."

Đại tướng quân gật đầu, nói: "Được rồi. Đi đường cẩn thận."

Vị đại phu cúi người, chắp tay và nói bằng giọng lịch sự: "Chúc Tướng quân vạn an." Rồi ông rời đi.

°°°

Phương Cường liếc nàng bằng ánh mắt sắc bén. Từ lần đầu nhìn thấy nàng nằm sõng soài trên tuyết, chàng đã ấn tượng với đôi mắt phượng của nàng. Đôi mắt ấy sáng ngời như chứa hàng ngàn vì tinh tú trên trời cao, chàng tin rằng đó là đôi mắt biết nói. Đôi mắt nàng có màu hổ phách đặc trưng của Viêm gia. Chàng đã gặp rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, nhưng chưa gặp ai có đôi mắt đẹp như nàng. Viêm Chiêu Đan xuống trần gian bị Hỏa Đế xóa lớp trang điểm vẫn rất xinh đẹp với làn da trắng nõn, sống mũi cao vút và đôi môi đỏ tự nhiên.

Nàng biết rằng, ở dưới hạ giới, nàng có khả năng được mọi người gọi là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Không khí trong phòng vô cùng nặng nề sau cách xưng hô của Viêm Chiêu Đan. Vì vậy, cô nô tì liền lên tiếng: "Cô... cô nương à, để tôi mang thuốc cho cô nhé...?"

Viêm Chiêu Đan liền gật đâu, không bói gì.  Cô nô tì liền cúi chào rồi bước ra ngoài. Nàng công chúa kiêu ngạo không thèm nói thêm gì nữa do mệt mỏi. Nàng cảm giác được người đàn ông trước mặt mình cho dù là phàm nhân đi chăng nữa thì có lẽ địa vị cũng không tầm thường.

°°°

Một lúc sau, cô hầu nữ mang thuốc lên. Cô đặt lên bàn trà ngay cạnh giường, rồi dịu dàng nói: "Cô nương, cô mau uống thuốc đi để mau khỏi ốm."

Viêm Chiêu Đan không nói gì, chỉ cầm bát thuốc lên. Cô chưa uống ngay mà ngửi mùi trước, phòng trừ xem có độc không. Bát thuốc đen khịt, lại bốc mùi đắng ngắt khiến Viêm Chiêu Đan khó chịu và chẳng muốn uống chút nào. Nàng lập tức cau mày, ném xuống đất, làm vỡ cái bát sứ và thuốc bên trong đổ tung tóe. Nàng nói bằng giọng điệu ngang ngược: "Kinh quá, bổn cung không uống đâu!"

Phương Cường: "..."

Chàng im lặng nhìn cô một lúc, rồi mới thản nhiên nói: "Được rồi, bổn tướng mặc kệ ngươi, bởi có vẻ ngươi muốn chết thì phải..."

Viêm Chiêu Đan nhíu mày. Trước đây, ngoài Hỏa Đế và Hỏa Hậu ra, chưa từng có ai nói bằng giọng điệu như vậy với nàng cả. Cơn tức giận trỗi dậy, nàng bước chân xuống giường, muốn lại gần chỗ Tướng quân nhưng lại dẫm phải mảnh vỡ của cái bát vừa ném lúc nãy nên đau nhói. Ngoài ra nàng còn dẫm phải thuốc.

Cơn đau truyền đến, nàng khó chịu nên liền kêu to: "Đau quá... đau quá... hu hu hu... Người đâu..."

Phương Cường: "..."

Viêm Chiêu Đan loạng choạng, suýt thì ngã, may mà cô nô tì và Phương Cường đỡ lại. Cả hai thở phào nhẹ nhõm. Phương Cường đỡ Viêm Chiêu Đan bằng cách cầm cổ tay nàng, sau khi nàng ngồi lại xuống giường, chàng liền quay mặt đi. Chàng thấy mặt mình nóng lên, rồi lẩm bẩm mà không ai nghe thấy: "Đúng là đồ ngốc!" Rồi chàng liền nghĩ trong đầu mấy câu trách móc bản thân: "Chết tiệt, Hàn Dung, ngươi đang nghĩ linh tinh cái gì vậy!"

Nàng cũng chỉ dẫm vào mấy mảnh vỡ nhỏ xíu nên bàn chân không bị thương quá nặng. Nhưng lúc dội nước rửa chân, Viêm Chiêu Đan hét như long trời lở đất. Ôi trời, vốn ở Hỏa Vung, nàng đã như thế này rồi!

Mỗi lần nghe nàng hét, Phương Cường cũng hét cho át tiếng nàng. Thực tế, có một đột đoạn hội thoại thế này:

Viêm Chiêu Đan: "Hu hu, hu hu hu... Đau quá, bỏ ra, bỏ ra, đừng rửa nữa mà..."

Phương Cường: "Ngươi câm mồm ngay, ồn ào quá!"

Viêm Chiêu Đan: "Nhưng đau lắm hu hu hu... Ngươi có giỏi thì thử xối nước vào vết thương đi..."

Phương Cường: "..."

Và người thua cuộc luôn là chàng. Chỉ là chịu đau chút thôi, tiểu cô nương này có cần phải hét như thế không?

°°°

Sau khi rửa chân xong, Viêm Chiêu Đan đau nên khóc nấc lên. Cô tì nữ liền an ủi nàng: "Cô nương, cô thấy không, vậy là xong rồi đó! Chịu khó một chút, tôi sẽ là người phụ trách giúp đỡ cô trong thời gian này. À đúng rồi, tên tôi là Thanh Thanh. Tên cô là gì?"

Viêm Chiêu Đan thấy cô gái này rất nhẹ nhàng và có vẻ hiểu chuyện. Nàng đã gào khàn cả giọng nên không muốn nói gì thêm, nhưng vì được cô nữ hầu hỏi nên vẫn cố trả lời. Nàng hắng giọng một cái, rồi nói: "Tôi là Chiêu... à, Lộ Hoa!"

Thanh Thanh liền mỉm cười: "Lộ Hoa... tên hay quá đi"

Lộ Hoa liền gật đầu, cười tươi. Nàng đột nhiên cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm. Nàng liền nói: "Đúng ra tôi nên uống thuốc mới đúng... vất vả cho cô phải đi pha bát thuốc mới rồi!'

Thanh Thanh liền ngồi xuống bên cạnh Lộ Hoa, cười rạng rỡ: "Không sao, không sao, chuyện nhỏ ấy mà!"

Phương Cường ngồi đối diện Lộ Hoa liền nói bằng vẻ thờ ơ: "Ồ, cô nương đây không uống thuốc rồi chết, ta sẽ đem xác ngươi đi chôn ở nơi thật xa phủ Phương. Phí công cứu ngươi một chuyến."

"Ngươi..." Lộ Hoa nghiến răng, tức đến nghẹn họng mà chẳng thể làm gì. Nàng ghét cái bản mặt vô cảm và lạnh lùng với Phương Tuấn khi nhìn nàng. Nàng chẳng thấy chàng cười và ánh mắt có chút đượm buồn. Sự hiếu kì nổi lên, nàng bắt đầu có chút tò mò về vị Đại tướng quân này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play