Mấy ngày đầu tiên, Lộ Hoa ở lại phủ Phương rất nhàn hạ, do nàng được mọi người coi là một dân nữ được Đại tướng quân cao quý giúp đỡ khi gặp nạn. Vì vậy, nàng không phải làm bất cứ công việc gì mà cả ngày chỉ ngồi trên giường do chân còn bị đau.
Khoảng một tuần sau, bàn chân của Lộ Hoa dần lành lại. Tuy chỉ dẫm vào mấy mảnh sứ nhỏ nhưng khiến nàng không thể đi lại, cho thấy vết thương cũng hơi sâu. Trong suốt thời gian đó, nàng nhận ra Thanh Thanh cũng có chung sở thích với nàng.
Thanh Thanh nói rằng mình rất thích múa. Cổ kể rằng, có một lần, cô được cha mẹ cho vào một quán trà có phục vụ biểu diễn múa. Từ đó, cô dần hâm mộ những ca cơ giỏi giang ấy. Thế nhưng cô chẳng thể thực hiện ước mơ do hoàn cảnh gia đình khó khăn. Vì vậy nên Lộ Hoa nói rằng khi nào rảnh sẽ dạy cô vài động tác múa cơ bản khiến Thanh Thanh rất vui mừng. Cả hai cũng dần xưng hô thân thiết hơn.
"A Thanh, muội nói xem, bây giờ ta nên kiếm sống bằng cách nào?" Lộ Hoa băn khoăn.
Thanh Thanh liền mỉm cười, đặt tay lên tay của Lộ Hoa: “Tỷ biết múa mà, muội nghĩ tỷ có thể múa rong trên đường để kiếm tiền.”
Lộ Hoa liền đáp lại, giọng uể oải: “Nhưng ta không có nơi nương tựa ở đây. Có công việc gì làm mà có chỗ ở luôn không?”
"Vậy chỉ còn cách làm việc cho các gia đình giàu có hoặc xin vào cung làm nô tì thôi. Tỷ nghĩ xem bản thân phù hợp với công việc nào?" Thanh Thanh nói.
Lộ Hoa không nói gì, chỉ cúi đầu. Cả tuần ở Phương phủ, nàng đã nghĩ rất nhiều về việc tìm nơi làm. Nàng biết đó là cách duy nhất. Bởi khi xuống trần gian, nàng không còn là nàng công chúa đầy uy quyền của Hỏa Quốc. Nàng không còn phép thuật, không có áo lông vũ để bay, cũng không được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa nữa. Bây giờ, nàng chỉ là một cô gái bình thường không có chốn dung thân.
Lộ Hoa cũng biết rằng phụ hoàng làm vậy vì muốn tốt cho nàng, bởi từ nhỏ nàng đã được Hỏa Đế chiều chuộng hết mực.
Lộ Hoa không muốn vào cung vua chút nào, bởi khi trở thành một người phàm, nàng mới như được hóa thân trở thành những cô cung nữ làm việc vất vả ở Hỏa Cung. Họ hàng ngày bị nàng mắng mỏ, đôi khi chỉ vì những điều nhỏ nhặt như pha trà không vừa ý. Vì vậy, nàng không định vào cung, bởi biết đâu nàng gặp một vị điện hạ cầu toàn hơn cả nàng thì sao?
Căn bản là khi người ta biết đặt mình vào vị trí của người khác thì dần dà cũng sẽ biết đồng cảm và yêu thương. Lộ Hoa bắt đầu thấy hối hận về những hành động trước kia của mình.
Lần đầu tiên lịch kiếp khiến nàng công chúa yêu kiều vô cùng bỡ ngỡ. Tuy nhiên, thật may mắn vì nàng được Đại tướng quân của triều đình giúp đỡ và cho ở lại phủ tĩnh dưỡng.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lộ Hoa.
Thanh Thanh thấy nàng ngẫn ngơ một hồi lâu, liền lo lắng hỏi: “Hoa tỷ tỷ? Tỷ không sao chứ?”
Lộ Hoa như hoàn hồn, liền giật mình. Nàng nói, trấn an cô nô tì: “Không sao không sao, ta ổn mà... Mà này, ta nói muội điều này, chỉ sợ muội chê cười...”
Thanh Thanh: “Tỷ cứ nói đi, muội sẽ lắng nghe!”
“Thật ra... Ta rất cảm kích với lòng nhân hậu của Tướng quân, nên ta nghĩ là... ta có thể ở lại phủ Phương để làm việc, coi như trả ơn... muội thấy sao?”
Thanh Thanh cười tươi rói. Khi cười lên, cô nàng có hai má lúm đồng tiền nhìn rất duyên dáng: “A Hoa, tuyệt quá đi! Có tỷ ở đây là có thêm một người bạn tốt rồi!”
Lộ Hoa cũng cười theo. Lâu lắm rồi nàng mới vui vẻ được như vậy. Dù vậy, trong lòng nàng vẫn không can tâm lắm. Một người mang dòng máu thuần khiết của hoàng gia như nàng mà mấy việc tầm thường cũng phải tự tay làm ư?
°°°
Khoảng ba ngày sau, bàn chân của nàng dần lành lặn và sẵn sàng cho việc quỳ gối cầu xin Phương Cường. Thanh Thanh nói, Lộ Hoa nên tỏ vẻ cung kính và tuyệt đối tuân lệnh chàng ta thì có khả năng sẽ được ở lại. Nàng công chúa cũng chỉ từng hạ mình trước phụ vương và mẫu hậu. Có lẽ, ở thiên giới, nàng chỉ khép nép trước đấng sinh thành của mình chứ nàng chẳng sợ cái gì cả. Nhưng giờ đây, nàng sợ chết. Sợ đến tột cùng. Sau khi tiên tử lịch kiếp xong, họ đều trở về thân phận cũ. Ngoài ra, nếu Lộ Hoa trở về quá sớm, e rằng... Hỏa Đế sẽ lại phạt nàng cho mà xem!
Nàng quỳ gối trước mặt Phương Cường và nói bằng vẻ không tự nhiên: “Bẩm... bẩm Đại nhân, tiểu nữ đa tạ trước tấm lòng đức độ của ngài vì đã... đã cứu giúp một kẻ không chốn dung thân như thiếp. Thiếp rất cảm kích, nên quyết định...”
Nàng ngước mặt lên nhìn Đại tướng quân bằng ánh mắt trong veo và ngây thơ như một đứa trẻ đang đòi ăn kẹo. Giọng nàng dần nhỏ lại do ngại ngùng: “...trả ơn ngài, nhưng không có gì có thể báo đáp cả, mong Đại nhân thương xót, cho phép tiểu nữ ở lại làm nô tì ngày đêm hầu hạ ngài...”
Lộ Hoa cúi đầu sâu hơn, giọng cố tỏ vẻ thành khẩn: “Tiểu nữ không có nơi ở, ra ngoài lang thang rất dễ gặp nguy hiểm. Xin ngài đồng ý cho thiếp ở lại đây, thiếp sẽ cố gắng làm việc và không làm ngài thất vọng...”
Phương Cường kinh ngạc nhìn nàng. Một cô nương đã từng xưng "bổn cung", "bổn công chúa" như thế hẳn là một nữ nhân rất tự cao, sao giờ lại xin làm nô tì rồi? Nhưng chàng vẫn thấy cô nương này rất tội nghiệp vì không có chốn dung thân. Chàng suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Làm việc? Lộ Hoa cô nương, bổn tướng đoán rằng ngươi rất vụng về, có đúng không?”
"Tiểu nữ... tiểu nữ..." Lộ Hoa ấm ức trong lòng nhưng vẫn không dám nói gì. Nếu không nàng sẽ bị chàng ta đuổi đi ngay lập tức mất!
Chưa đợi nàng nói thêm, Phương Cường liền nói: “Ta sẽ cho ngươi ở lại đây thêm vài ngày nữa. Nhưng muốn ở lại, thì tự lo liệu lấy. Ở đây chẳng ai lo cho bản thân ngươi được ngoài chính ngươi đâu.”
Lộ Hoa vô cùng mừng, nước mắt bắt đầu rơi vì niềm vui. Vui vì nàng được vị Đại tướng quân lạnh lùng này cứu hai lần, cũng vì nàng sẽ không bị Hỏa Đế trị tội.
Phương Cường nhìn thấy liền bối rối. Chàng lắp bắp: “Ta... ta không cố ý làm ngươi khóc... Không phải ta cố ý bắt nạt tên nô tì như ngươi... Chỉ là, chỉ là...”
Lộ Hoa ngước mặt lên nhìn nàng, dở khóc dở cười. Cơ mà... trông cũng đáng yêu đấy chứ! Nàng vội lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không phải lỗi của Đại nhân. Là tiểu nữ quá vui mừng vì được cứu sống thôi...”
Chàng thở phào nhẹ nhõm. Chàng thần nghĩ, đúng là đồ ngốc, có vậy thôi mà cũng khóc. Cơ mà chàng đâu biết Hỏa Đế đáng sợ thế nào với Chiêu Đan Nhị Công Chúa đâu!
°°°
Gần đây, Hỏa Đế vô cùng bận rộn. Số lượng người phàm tu luyện thành Hỏa tiên tử ngày càng tăng khiến dân số ở Hỏa Quốc cũng biến động. Hỏa Hậu xuất thân là đích tiểu thư của một danh gia vọng tộc, lại sinh được Thái tử nên Hoàng đế vô cùng sủng ái. Bà cũng giúp ngài rất nhiều việc chính sự.
Thời gian rảnh, cả hai cùng lấy gương thần ra soi tình hình của công chúa ở dưới hạ giới. Ngài rất mừng vì con gái mình bắt đầu chịu làm việc. Hỏa Hậu nhìn thấy thì cũng cười nhẹ, nói: “Phu quân, thiếp tin rằng Đan Nhi khi trở về sẽ thay đổi.”
"Ừm, trẫm cũng nghĩ giống nàng. Nhưng trẫm sẽ trả lại Thần Nhãn cho Đan Nhi để phòng thân." Hỏa Đế ôn tồn nói.
Viêm Chiêu Đan bẩm sinh đã có phép Thần Nhãn, chỉ cần kích hoạt có thể nhìn thấy hình ảnh ở bất cứ nơi đâu nàng muốn. Nhưng sử dụng quá lâu sẽ khiến nàng hao tổn năng lượng mà ngất đi.
Hỏa Hậu gật đầu, rồi nhìn gương thần. Bà băn khoăn: "Chàng có thấy vị Đại tướng quân này nhìn rất quen không?" Bà chỉ vào ảnh Phương Cường.
Hỏa Đế nhìn theo ngón tay bà, ngẫm nghĩ một lúc, cũng gật đầu đồng tình: “Đúng là quen... nhưng thật đáng tiếc, ta không còn nhớ rõ vị này là ai nữa rồi!”