Nghe bạn trong lớp nói, Từ Bảo Bảo cả người đều có chút không khỏe.

Nhóm người này cứ trắng trợn như vậy nói những điều này trước mặt cậu, không sợ cậu gọi đại soái ca Nghiêm Trạch Thừa quay lại sao?

Cậu nhíu mày, vốn tính liều chết không thừa nhận, dù sao thì đối với Từ Bảo Bảo chuyện này cũng là chuyện riêng, nhưng nếu đã có người xem phỏng vấn biết được Nghiêm Trạch Thừa nói đã gặp được người gien xứng đôi với anh ta, mà tất cả bạn cùng lớp đều thấy cậu và Nghiêm Trạch Thừa ở cùng một chỗ, thì cậu không còn cách nào khác ngoài nói cho bọn họ – dù sao thì bọn họ cũng đều đoán được.

Nghĩ như vậy, Từ Bảo Bảo không quan tâm gì gật đầu.

Quên đi, dù sao cũng chỉ còn một năm học chung nữa, hơn nữa dựa vào ký ức, không bao lâu nữa, bọn họ có thể ai về nhà người nấy, chuẩn bị làm đề thi đại học – đúng vậy, từ trước tới nay, đề thi của phần chế tạo cơ giáp của trường quân đội luôn được tuyên bố trước một năm. Dù sao thì thời gian cần để chế tạo ra một cái cơ giáp rất dài, mà điều này cũng là nguyên nhân khiến Từ Bảo Bảo lúc trước có chút nôn nóng. Người khác chỉ cần một chút thời gian là có thể bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi, còn cậu thì phải học lại từ đầu…

Thấy Từ Bảo Bảo gật đầu, mọi người trong lớp đều sợ hãi.    

Ai lại có thể nghĩ đến Từ Bảo Bảo, đối tượng luôn bị bắt nạt trong lớp, một ngày kia lại đột nhiên trở thành người gien xứng đôi với vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất, có tiềm lực nhất trên đế quốc, Nghiêm Trạch Thừa cơ chứ? Hơn nữa trọng điểm là, ở đây có rất nhiều người… đều là fan siêu cấp của Nghiêm Trạch Thừa a a a a.

Nằm mơ cũng muốn ở cùng một chỗ với Nghiêm Trạch Thừa được chưa!

Hơn nữa, Nghiêm Trạch Thừa không chỉ nổi tiếng ở trong trường học, anh ta cũng là tình nhân trong mộng của toàn bộ đế quốc! Dù sao thì! Anh! Ta! Rất! Soái! Hơn nữa, anh ta bình thường lúc xử lý công việc đều nghiêm túc chăm chỉ, lúc nào cũng duy trì phong phạm của quân nhân, quả thật 360 độ không có góc chết! Đại! Soái! Ca! Phần lớn vị thành niên trong đế quốc đều chờ sau khi trưởng thành sẽ gả cho Nghiêm Trạch Thừa được chưa! Như thế nào lại đột nhiên cho một người ngu xuẩn như này cơ hội! Hơn nữa, mọi người đều biết Từ Bảo Bảo tinh thần lực cấp F… Được rồi, tính bây giờ là cấp E, thế nhưng nhìn như nào cũng không xứng với Nghiêm Trạch Thừa gien cấp SS được chưa! Cũng không biết gien xứng đôi  được quyết định theo tiêu chuẩn gì, sao lại…

Mọi người trong lớp đồng loạt cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Người bình thường không chỉ có một người gien xứng đôi, nhưng năm nay Nghiêm Trạch Thừa cũng đã 20 tuổi, mới xứng đôi với một người, phỏng chừng về sau cũng không còn đất diễn nữa – tại thời kỳ mà kết hôn lúc 18 tuổi là phổ biến nhất thì 20 tuổi kết hôn đã là muộn rồi… Nhất là khi hiện tại Nghiêm Trạch Thừa cũng đã đến gặp Từ Bảo Bảo rồi! Hai người kia chắc cũng sắp xác định rồi.

Lúc nghĩ đến điều này, mọi người trong lớp lại càng thêm không vui.

Nhưng mà không vui thì không vui, một vấn đề khác chính là từ giờ trở đi nên đối xử với Từ Bảo Bảo như thế nào…

Những người ở đây trong lòng đều có tính toán, mà Quý Châu lúc trước vẫn luôn gây sự với Từ Bảo Bảo, còn mang chuyện đến thầy Trần bên kia thì lập tức chảy mồ hôi lạnh. Cậu ta nghĩ đến thái độ của Nghiêm Trạch Thừa khi đối xử với Từ Bảo Bảo lúc trước, lại tự an ủi bản thân trong lòng rằng loại người mắt cao như Nghiêm Trạch Thừa chắc sẽ không đến gây sự với một con tôm như chính mình đau. Huống hồ trước kia Từ Bảo Bảo cũng không phải người gien xứng đôi của Nghiêm Trạch Thừa, cùng lắm thì về sau cậu ta không chấp nhặt với Từ Bảo Bảo nữa…

Nghĩ như vậy, Quý Châu lặng lẽ rời khỏi phòng học.

Học xong, Từ Bảo Bảo tự nhiên muốn về nhà.

Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi trong tiếng nghị luận của mọi người, đồng thời trong lòng thoáng có chút bồn chồn.

Không thể không nói lúc trước Từ Bảo Bảo đúng là hơi coi thường lực ảnh hưởng của Nghiêm Trạch Thừa.

Tuy rằng Từ Bảo Bảo hiểu được sau khi cậu dẫn theo Nghiêm Trạch Thừa lên lớp, thái độ của học sinh xung quanh chắc chắn sẽ thay đổi, dù sao thì thân phận của Nghiêm Trạch Thừa cũng đến mức đó, nhưng mà cậu hoàn toàn không ngờ sẽ thay đổi… cực nhanh như vậy.

Trên đường từ phòng học đến cổng trường, Từ Bảo Bảo bị một đống người không quen biết chào hỏi một đống lần, thậm chí còn có người đến nhờ Từ Bảo Bảo xin hộ chữ ký của Nghiêm Trạch Thừa…

Từ Bảo Bảo nhìn người trước mặt, quả thật không biết nên trả lời như nào mới tốt…

Thật vất vả mới ngồi lên được xe bay, Từ Bảo Bảo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Người máy quản gia thấy thiếu gia nhà mình lên xe, lập tức liền nở một nụ cười ôn hòa: “Thiếu gia Bảo Bảo, hôm nay ngài ở trường thế nào?”

Từ Bảo Bảo: “…Không tốt lắm.”

Từ Bảo Bảo nói, thở dài một cái, đợi đến lúc về nhà liền kể hết chuyện hôm nay Nghiêm Trạch Thừa đến trường cho cha mẹ, Tần Mai cùng Từ Kiến Hoa nhìn nhau một cái, Từ Kiến Hoa nói: “Bảo Bảo, đây là chuyện tốt, chứng minh thiếu tướng Nghiêm Trạch Thừa cũng có quan tâm đến con, nhưng mà…” Lúc nói tới đây, Từ Kiến Hoa tạm dừng một chút, mà biểu tình của Tần Mai cũng có chút kì lạ. Từ Kiến Hoa tiếp tục nói: “Theo lý thuyết, đáng lẽ thiếu tướng Nghiêm Trạch Thừa kia mới là người yêu cầu gặp mặt tìm hiểu nhau thêm một chút… Dù sao thì đứa trẻ do hai người sinh ra sẽ tiếp nhận gien của cả bố lẫn mẹ, tuy rằng cậu ta gien xứng đôi với con và cậu ta cũng đã 20 tuổi, nhưng mà tinh thần lực và thể chất của con đều… Sao cậu ta lại cứ như vậy đồng ý kết hôn?”

Tần Mai cũng cau mày: “Đúng vậy, hơn nữa lúc trước cha mẹ đến Nghiêm gia cũng được đối xử tốt đến không ngờ… Lúc đó cha mẹ đã cảm thấy phi thường kì lạ, mà Nghiêm Trạch Thừa… Mẹ nhớ rõ đáng lẽ cậu ta đang phải ở một hành tinh khác chứ? Sao lại đột nhiên trở lại?”

Từ Bảo Bảo: “…”

Bên này Tần Mai còn đang thương lượng với Từ Kiến Hoa, bên kia Từ Bảo Bảo nói một tiếng với hai người, sau đó lên tầng.

Cậu bỏ Nghiêm Trạch Thừa ra khỏi đầu, ở trong phòng yên lặng lấy ra linh kiện cơ giáp mà giáo viên cho mang về nhà, lắp ráp lại một lần nữa… Lúc này, Từ Bảo Bảo thập phần chuyên chú, động tác trên tay không ngừng, vẫn luôn nghịch cơ giáp, cứ như vậy đến một giờ sau thì đại não đột nhau truyền đến một trận đau đớn bén nhọn!

Lần này thậm chí còn đau hơn rất nhiều lúc cậu vừa xuyên đến đây, Từ Bảo Bảo không nhịn được kêu to một tiếng…

Sau đó, Từ Bảo Bảo cũng chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, chờ đến lúc cậu phản ứng lại thì đã đứng trong một cái sân đầy sương mù… ?

Cái sân này chẳng có gì ngoài sương mù, Từ Bảo Bảo mặt đầy hoang mang, thầm nghĩ chẳng lẽ cậu lại xuyên? Cậu nhìn xuống chân, phát hiện chân trần, trên người cũng chỉ mặc quần áo ngủ mềm mại, mà rõ ràng lúc trước cậu vẫn ăn mặc chỉnh tề…

Từ Bảo Bảo tuy rằng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không xoắn xuýt cái này, mà bắt đầu quan sát xung quanh.

Xung quang cũng không thấy cái gì ngoài sương mù.

Từ Bảo Bảo cũng không có khả năng chỉ đứng tại chỗ bất động, cậu chần chừ một lúc liền bước bước đầu tiên. Sương mù bắt đầu chuyển động theo hành động của Từ Bảo Bảo, cậu nhìn chằm chằm sương mù một lúc, nghĩ đến linh kiện cơ giáp cậu vẫn luôn nghịch lúc trước và tình cảnh đau đớn đến chết lúc cuối, không nhịn được thở dài một cái.

Chẳng lẽ đây là di chứng của tinh thần lực cấp E?

Nhưng mà rốt cuộc đây là đâu? Chẳng lẽ là vì tinh thần lực thấp, quá đau mức mà tới nơi này sao?

Nếu như là một thế giới khác thì hoàn cảnh chỗ này cũng rất kỳ lạ đi?

Từ Bảo Bảo không ở một chỗ nữa, mà chọn bừa một phương hướng, bắt đầu đi về phía trước. Cứ đi như vậy, Từ Bảo Bảo cũng không biết đi ước chừng bao lâu, chỉ biết cậu vẫn luôn máy móc nhấc chân, nhấc chân, nhấc chân…

Cuối cùng, Từ Bảo Bảo rốt cuộc thấy được một tia sáng…

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy cây hoa đào đầu tiên, sương mù chậm rãi tan ra, Từ Bảo Bảo đột nhiên nghĩ đến trước kia đã học một bài văn – Đào hoa nguyên ký.

Tuy rằng cách cậu đến nơi này có chút không đúng lắm, nhưng không phải có hoa đào sao… Thế là được rồi.

(Đào hoa nguyên ký: mở đầu là một người đánh cá đi theo dòng khe lạc vào rừng hoa đào, bạn Bảo Bảo đang tự so sánh bản thân với người đánh cá…)

Từ Bảo Bảo suy nghĩ miên man một lúc, bắt đầu đi vào trong, tầng tầng lớp lớp cây hoa đào nhiều đến mức không nhìn được nơi cuối cùng, nhưng mà Từ Bảo Bảo cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại cảm thấy phong cảnh nơi này phi thường mĩ lệ, không nhịn được đi khắp nơi.

Cứ đi mãi, Từ Bảo Bảo liền đến trước một căn nhà, đây là một căn nhà gỗ được xây giữa mấy cây hoa đào, căn nhà tuy rằng thoạt nhìn rất đơn sơ nhưng có thể nhìn ra là được xây rất cẩn thận, ít nhất sẽ không sập.

Từ Bảo Bảo ở ngoài cửa nhìn nhìn, không nhịn được đi lên gõ cửa.

Bên trong không có ai trở lời nhưng cửa lại mở ra…

Từ Bảo Bảo cứ như vậy đứng yên lặng ở ngoài cửa một lúc, cảm thấy… cánh cửa này như là đang mời cậu đi vào vậy, Từ Bảo Bảo do dự một lúc lâu, rốt cuộc nói một tiếng quấy rầy, sau đó đi vào trong nhà.

Nhà gỗ này lúc bước lên sàn sẽ tạo ra tiếng rất nhỏ, ở giữa phòng là một cái bàn gỗ hình tròn rất lớn, trên bàn có một tờ giấy, mà bên cạnh bàn cũng chỉ đặt một cái ghế. Trừ những thứ đó thì các chỗ khác trong phòng đều có linh kiện cơ giáp, Từ Bảo Bảo chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng không muốn rời mắt – kỳ thật sau khi cậu đến thế giới này, việc muốn làm nhất chính là sở hữu một cái cơ giáp của chính mình. Nhưng mà với thân phận một người thể chất phế, Từ Bảo Bảo hiểu cậu không thể nào điều khiển cơ giáp, vì thế đành phải chuyển mục tiêu sang chế tạo ra một cái cơ giáp tốt nhất…

Đương nhiên, xét tinh thần lực của cậu bây giờ, mục tiêu này cũng rất khó thực hiện.

Từ Bảo Bảo đi một vòng quanh phòng, cuối cùng tập trung lực chú ý lên tờ giấy trên bàn.

Trên tờ giấy kia có rất nhiều chữ, Từ Bảo Bảo liếc một cái, phát hiện dòng đầu tiên lại viết tên của cậu, nhất thời sửng sốt, cậu liền ngồi vào ghế, bắt đầu cẩn thận đọc tờ giấy kia. 

Từ Bảo Bảo thân mến,

Xin chào.

Mong ngài không cảm thấy sợ hãi, nơi này là một không gian thuộc về ngài, trừ ngài ra thì không ai khác có thể vào.

Ngài có thể thấy trong không gian này tất cả đều là linh kiện cơ giáp, mà đây cũng là mục đích của chúng tôi – chúng tôi hy vọng ngài có thể trở thành một người chế tạo cơ giáp hùng mạnh. Về phần nguyên nhân, về sau chúng tôi sẽ chậm rãi nói cho ngài. Đương nhiên, vì mục tiêu này, chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều linh kiện để ngài dùng. Linh kiện trong phòng này đều là của ngài, tuy rằng ngài lấy và dùng bao nhiêu cũng sẽ không hết nhưng mong ngài không lãng phí. Mà một số ít linh kiện đặc biệt, hy vọng ngài có thể tự lấy được.

Cơ giáp ngài làm ra, dù là loại nhỏ hay là quân dụng, ngài có thể chọn giữ lại cho mình dùng hoặc đổi thành điểm thành tựu, có thể dùng để đổi một số linh kiện cơ giáp hiếm có hoặc là đổi những thứ khác mà chúng tôi có.

Về phần những thứ khác này là gì, chờ điểm thành tựu của ngài đạt đến một mức nhất định, chúng ta sẽ nói cho ngài.

Nếu ngài tò mò về thân phận của chúng tôi, muốn gặp chúng tôi, xin hãy nhanh chóng thành công lắp ra cơ giáp dựa vào bản thiết kế đầu tiên để đạt được điểm thành tựu cho hệ thống gặp mặt.

Chúc ngài khỏe.

Từ Bảo Bảo: “…” Đây là cái quỷ gì? 

Hết chương 6

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play