Khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy, cảm thấy những gì mấy học sinh nữ kia nói cũng hơi khoa trương quá mức. Cậu không nhịn được tò mò nhìn về hướng kia, muốn nhìn xem người kia rốt cuộc là ai mà lại được mấy học sinh nữ mê mẩn như vậy, lại đúng lúc thấy một người đàn ông cao lớn đi về phía cậu.
Khi người đàn ông kia đi tới, ngược sáng, sau lưng là nước sông gợn sóng lấp lánh, cảnh sắc đẹp không tả xiết, đến ngay cả Từ Bảo Bảo cũng nhịn không được mà tim đập nhanh hơn một nhịp.
Từ Bảo Bảo có thể mơ hồ thấy được người đàn ông kia mặc đồng phục màu xanh da trời đậm, đáng tiếc, Từ Bảo Bảo không cao cho nên không nhìn được mấy đường kẻ ở trên. Khoảng cách giữa anh ta và Từ Bảo Bảo càng ngày càng gần, Từ Bảo Bảo cũng nhìn rõ hơn một chút – người đàn ông kia mũi cao thẳng, thoạt nhìn như người ngoại quốc, mắt màu xám, lúc nhìn chằm chằm người khác như là mắt ưng vậy, môi mỏng thoạt nhìn không có bao nhiêu huyết sắc, lại làm cho người ta có cảm giác muốn liếm một chút.
Dáng người của anh ta chuẩn hình tam giác ngược, bờ vai rất rộng, eo lại rất hẹp, mặc quân trang lại càng hiện ra dáng người đẹp của anh ta, cũng khiến anh ta cả người thoạt nhìn tràn đầy tinh thần.
Cuối cùng, anh ta dừng trước mặt Từ Bảo Bảo.
Từ Bảo Bảo: “…”
Người đàn ông kia cao hơn Từ Bảo Bảo một cái đầu, trong tình huống khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, Từ Bảo Bảo đành phải yên lặng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia… Ừm, cậu cảm thấy, cậu mơ hồ biết người đàn ông này là ai…
Quả nhiên, kế tiếp người đàn ông liền hỏi: “Cậu chính là… Từ Bảo Bảo sao?”
Giọng của anh ta lúc nói chuyện cực kỳ trầm thấp, hơn nữa Từ Bảo Bảo còn đứng rất gần anh ta, quả thật có cảm giác lỗ tai của chính mình muốn mang thai. Cậu yên lặng giơ tay lên kéo vành tai phải một chút, gật gật đầu, vẫn giữ vững thái độ lịch sự, hỏi: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Người đàn ông giơ tay ra phía trước: “Tôi là Nghiêm Trạch Thừa.”
Từ Bảo Bảo: “…Khụ.”
Từ Bảo Bảo cũng giơ tay ra bắt tay với người đàn ông tự xưng là Nghiêm Trạch Thừa trước mặt, sau đó liền rơi vào một trận xấu hổ. Chung quy cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để gặp vị hôn phu… Mà lúc trước tuy rằng đoán được thân phận của người đàn ông kia, cũng biết anh ta là vị hôn phu trong truyền thuyết, nhưng đột nhiên gặp mặt, Từ Bảo Bảo vẫn có chút tay chân luống cuống… Hai người trầm mặc một lúc, Từ Bảo Bảo rất nhanh đã nghĩ ra được lý do, cậu giơ tay ra chỉ cái đồng hồ quả lắc, cười cười nói: “Bây giờ tôi phải lên lớp…”
“Tôi có thể đi dự giảng.” Nghiêm Trạch Thừa, vẫn luôn chờ Từ Bảo Bảo nói chuyện, nói.
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Bảo Bảo nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Nghiêm Trạch Thừa, nghĩ đến thân phận hiện tại của hai người, cuối cùng vẫn không từ chối. Huống hồ tại cái thời kỳ hôn nhân ép buộc này, Từ Bảo Bảo cũng tự hiểu nếu Nghiêm Trạch Thừa không đến nỗi thì hai người cũng có thể đến với nhau.
Lúc cậu còn ở Trái Đất, kỳ thật cũng đã biết cậu chỉ thích đàn ông. Phỏng chừng là quãng thời gian trải qua ở cô nhi viện lúc trước để lại trong cậu ấn tượng sâu sắc, khiến cậu không có một chút hứng thú nào với phụ nữ, mới biến thành Từ Bảo Bảo hiện tại… Nhưng mà sau khi Từ Bảo Bảo lớn lên, tuy rằng tò mò nhưng cũng chưa từng hẹn hò, thậm chí trong những người biết cậu thì số người biết tính hướng của cậu cực kỳ ít. Mà sau khi chứng kiến cuộc sống cuồng loạn của những người trong giới thì Từ Bảo Bảo thậm chí còn nghĩ đến dứt khoát sống một mình cả đời.
Sau đó… Cậu liền đến thế giới này…
Vụng trộm nhìn thoáng qua Nghiêm Trạch Thừa đang đi bên cạnh, Từ Bảo Bảo hơi hơi nheo mắt.
Không thể không nói một câu, Từ Bảo Bảo thật ra là một người nhan khống.
Vì vậy mà dẫn đến việc cậu vừa nhìn thấy Nghiêm Trạch Thừa bề ngoài tuấn mỹ, trong nháy mắt đã có ấn tượng cực kỳ tốt, vì thế tâm tình bị cưỡng ép kết hôn cũng trở nên tốt hơn một chút. Đương nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi.
Trên đường đến lớp học, Từ Bảo Bảo bị vây xem.
Nói chính xác thì là Nghiêm Trạch Thừa rất được các học sinh ngưỡng mộ, dẫn đến vô số học sinh sau khi thấy anh ta liền mê mẩn đứng đó, đến đi cũng không đi được. Mà Từ Bảo Bảo đứng bên cạnh Nghiêm Trạch Thừa lại càng thu hút sự chú ý của mọi người…
Lúc trước cũng đã nhắc đến, trong trường học quý tộc như này thì như Từ Bảo Bảo tinh thần lực cấp E, thể chất cấp F là vô vùng hiếm thấy… Cho nên rất nhanh, đại danh đỉnh đỉnh của cậu đã truyền khắp trường học… Đương nhiên, việc này hoàn toàn do Nghiêm Trạch Thừa ban tặng.
Từ Bảo Bảo hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ phát hiện fan của Nghiêm Trạch Thừa đặc biệt nhiều.
Cậu nghĩ lại trong đầu những điều Tần Mai bọn họ nói, phát hiện nếu cậu thật sự gả cho anh ta thì quả thật thế nào cũng bị chửi, liền yên lặng mang theo Nghiêm Trạch Thừa vào phòng học.
Tiết buổi chiều mà cực kỳ quan trọng đối với Từ Bảo Bảo là tiết chế tạo cơ giáp. Từ Bảo Bảo tự học chương trình trung học cơ sở, mặc dù trong đầu có một ít kiến thức về cái này nhưng cũng chả dùng được. Sau khi tiết học đã bắt đầu 15 phút, cậu vẫn như cũ không hiểu gì, đã thế còn có một đại soái ca ngồi bên cạnh, mà soái ca vẫn luôn một tay chống cằm nhìn chằm chằm cậu…
Từ Bảo Bảo trong tay cầm một linh kiện cơ giáp loại nhỏ, cả người bị vây trong mê mang, nghịch đi nghịch lại vẫn không biết biết bây giờ nên làm gì mới tốt.
Soái ca lên tiếng: “Tôi nghe nói, tinh thần lực của cậu là cấp F?”
“…Bây giờ là cấp E.” Từ Bảo Bảo mặt hơi chút đỏ lên.
Đại soái ca Nghiêm Trạch Thừa hơi cúi đầu, không nói nữa.
Từ Bảo Bảo ho nhẹ một tiếng, cảm giác chính cậu có hơi dọa người, nhưng loại chuyện này… cậu cũng không thể nói linh tinh được đúng không? Vì thế sau khi bình tĩnh lại, Từ Bảo Bảo nhớ lại những kiến thức trung học cơ sở hôm qua mới đọc, bắt đầu trắc trở lắp ráp cơ giáp.
May mà ngón tay của Từ Bảo Bảo cũng coi như linh hoạt, mặc dù làm sai nhưng cũng rất nhanh có thể quay lại bước trước. Hơn nữa đôi tay kia của Từ Bảo Bảo thoạt nhìn cũng rất xinh đẹp, vừa thon vừa dài, trắng nõn nà, cho nên cũng coi như là cảnh đẹp ý vui, cũng làm cho Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn ngồi bên cạnh nheo mắt lại một chút.
Trước kia lúc còn ở cô nhi viện, viện trưởng đã từng tổ chức sự kiện đem đồ thủ công mà Từ Bảo Bảo bọn họ làm ra bán kiếm tiền. Hồi đó, Từ Bảo Bảo chính là người làm thủ công nhanh nhất trong viện, còn được viện trưởng khen rất nhiều lần…
Từ Bảo Bảo một bên lẩm bẩm các phương pháp lắp ráp cơ giáp, một bên thực hành các phương pháp lắp ráp đó, cuối cùng cũng lắp ráp xong… Mà bởi vì tốc độ tương đối nhanh, mặc dù trong quá trình Từ Bảo Bảo làm sai vài lần, nhưng lúc cậu lắp xong khối linh kiện nhỏ này thì vẫn còn có 1/3 học sinh trong lớp chưa làm xong.
Soái ca ngồi bên cạnh Từ Bảo Bảo hơi gật đầu: “Không tồi.”
Từ Bảo Bảo: “Khụ khụ.”
Từ Bảo Bảo đỏ mặt chớp mắt một cái, sau đó bắt đầu lắp ráp bước tiếp theo.
Nhưng mà lần này Từ Bảo Bảo làm thế nào cũng không thành công, ngay tại lúc đầu cậu chảy đầy mồ hôi, Nghiêm Trạch Thừa vươn tay cầm tay phải của Từ Bảo Bảo, đem một cái linh kiện cực kỳ nhỏ lắp vào một chỗ, ‘két’ một tiếng, linh kiện vừa khít.
Từ Bảo Bảo: “Hóa ra là như vậy!!!”
Mặt Từ Bảo Bảo như bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo lại đắm chìm trong lắp ráp cơ giáp, cũng quên luôn không cảm ơn Nghiêm Trạch Thừa. Mà Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn nhìn chằm chằm Từ Bảo Bảo, lúc này thấy cậu như vậy, khóe miệng như có như không mỉm cười. Anh ta thấy sau đó Từ Bảo Bảo lắp rắp rất lưu loát cũng không nhìn nữa, lười biếng duỗi lưng, mà bộ dáng có chút biếng nhác kia của anh ta lại nhất thời thu hút ánh mắt của hơn một nửa học sinh trong lớp. Ngẩng đầu, Nghiêm Trạch Thừa đảo mắt qua những học sinh khác trong lớp, uy áp trong nháy mắt phóng ra, nhất thời làm những người xung quanh sợ tới mức lập tức cúi đầu…
Từ Bảo Bảo hoàn toàn không để ý sự việc xung quanh, rất nhanh đã lắp ráp xong một linh kiện khác, sau khi lắp hai cái linh kiện vào với nhau thì tạo thành một khớp chân của cơ giáp loại nhỏ. Từ Bảo Bảo nhất thời vô cùng kích động, không nhịn được mà kéo kéo Nghiêm Trạch Thừa, ngay lúc muốn đòi khen ngợi…
Từ Bảo Bảo nghe được vài bạn cùng lớp đều hít vào một hơi.
Từ Bảo Bảo: “?”
Nghiêm Trạch Thừa cũng không để ý đến mấy người khác trong lớp, anh ta chính là một bộ dáng không quan tâm, nói thầm: “Làm không tồi.” Sau đó nói sang chuyện khác, “Bố mẹ của cậu lúc trước có đến tìm tôi.”
Từ Bảo Bảo đã sớm biết chuyện này cho nên chỉ im lặng gật đầu, vẫn như cũ nghịch cơ giáp trong tay, bộ dáng yêu thích không muốn buông tay.
Ánh mắt Nghiêm Trạch Thừa quét xung quanh một chút, dập tắt hết ý muốn xem bát quái của những người xung quanh, sau đó mới nhìn chằm chằm Từ Bảo Bảo nói: “Tôi năm nay 20 tuổi, cơ hồ hàng năm đều đi xét nghiệm gien xứng đôi, cậu là người đầu tiên xứng đôi với tôi, cho nên ý của bố mẹ tôi là để cho chúng ta trực tiếp kết hôn. Đúng rồi, cậu không cần lo lắng, qua một thời gian nữa bên trên sẽ thay đổi chính sách một chút. Hai người có gien xứng đôi trong đó một người đang đi học, một người đã học xong cũng có thể kết hôn.” Lúc nói lời này, biểu tình trên mặt Nghiêm Trạch Thừa cực kỳ bình thản.
Nghe được tin này, Từ Bảo Bảo khiếp sợ ngẩng đầu.
Nghiêm Trạch Thừa nhướn mày: “Ý của cậu như nào?”
Về những chuyện quan trọng trong cuộc đời tất nhiên là muốn suy nghĩ thật kỹ càng, hơn nữa Từ Bảo Bảo tuy rằng là nhan khống, nhưng xét thấy cậu cũng không biết có thể trở về Trái Đất hay không, cho nên cũng muốn tìm một người chân tâm tương ái đến với nhau… Ngồi ngay ngắn lại, sau khi Từ Bảo Bảo do dự một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi ý kiến: “Khụ, anh không cảm thấy… Chúng ta kết hôn bây giờ không phải là hơi sớm sao?”
Nghiêm Trạch Thừa: “Không sớm.”
Từ Bảo Bảo: “…”
Nghiêm Trạch Thừa hơi hơi nghiêng đầu, mắt nhìn chằm chằm vào mắt Từ Bảo Bảo: “Cậu không muốn kết hôn với tôi sao?”
“Đương nhiên không phải như vậy!” Từ Bảo Bảo vội vàng xua tay, “Chỉ là…”
Nghiêm Trạch Thừa nhìn bộ dáng hơi do dự của Từ Bảo Bảo, gật đầu: “Tôi hiểu, dù sao trước đây chúng ta cũng không quen nhau. Tôi chỉ có thể mong cậu thi đỗ vào trường quân đội của đế quốc. Hơn nữa, năm sau tôi sẽ tốt nghiệp.”
Nghe Nghiêm Trạch Thừa nói xong, Từ Bảo Bảo lập tức hiểu rằng Nghiêm Trạch Thừa đang nói cho cậu biết cho dù cậu có thi đỗ trường quân đội thì hai năm sau bọn họ vẫn sẽ kết hôn.
Từ Bảo Bảo: “…Được.”
Nghiêm Trạch Thừa ý vị sâu sa liếc mắt nhìn Từ Bảo Bảo một cái, cái nhìn kia bao hàm rất nhiều ý nghĩa, Từ Bảo Bảo lập tức liền bổ não nghĩ ra bao nhiêu thứ.
Cậu là một cái phế sài tinh thần lực cấp E, hiện tại có gien xứng đôi với cấp SS ông đây, thế mà còn không gả luôn đi cho rảnh nợ, lại còn dám chần chừ sao?
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Bảo Bảo tự thấy cậu hơi bổ não quá.
Chờ sau khi Nghiêm Trạch Thừa đi rồi, Từ Bảo Bảo lập tức bị bạn cùng lớp vây quanh.
“Bảo Bảo? Hóa ra cậu lại quen Nghiêm Trạch Thừa! Sao cậu không nói sớm!”
“Đúng rồi! Nếu cậu nói sớm hơn một chút thì lúc trước bọn tớ chắc chắn cũng sẽ không… A a, tớ cực kỳ thích Nghiêm Trạch Thừa a! Rất muốn chữ ký của anh ấy a! Nhưng mà tớ chỉ nghĩ là muốn thôi, chứ anh ấy thật nghiêm túc a… Cũng chỉ có lúc đối với Bảo Bảo mới có thể cười…”
“Từ từ, tớ nhớ rõ hôm qua thiếu tướng Nghiêm Trạch Thừa tham gia một buổi phỏng vấn, anh ấy nói rằng đã tìm được người gien xứng đôi…”
“Bảo Bảo, cậu chính là người gien xứng đôi với Nghiêm Trạch Thừa sao? Tớ nhớ rõ cậu vừa đi xét nghiệm trong kỳ nghỉ hè này…”
Lời vừa nói ra, những người xung quanh đồng loạt một mảnh ồ lên.
Hết chương 5
P.S: Ừm, đợt vừa rồi Tớ khá bận nên không up được truyện, bây giờ Tớ đang trong kỳ nghỉ nên sẽ cố gắng mỗi ngày up một chương.