Từ Bảo Bảo vốn đang trên đường về nhà, đột nhiên cảm thấy có một tia không thích hợp, mắt của cậu nhìn như nào mà con đường trước mặt lại cong cong vẹo vẹo… Lắc lắc đầu, Từ Bảo Bảo cau mày, cậu lại cảm thấy một trận chóng mặt hoa mắt, vươn tay ra định bám vào cột điện bên đường. Ngay lúc đó, cơ thể cậu dao động mạnh một cái, đại não thình lình bị đau đến bén nhọn trong nháy mắt! Tuy rằng đau chưa đến một giây đồng hồ nhưng Từ Bảo Bảo cảm thấy đại não của cậu như sắp nổ tung đến nơi rồi…
Nhưng mà tiếp theo, tất cả mọi thứ đều trở về trạng thái bình thường, giống như chẳng có chuyện gì đã xảy ra vậy. Từ Bảo Bảo hoảng hốt một lúc, qua một lúc lâu, cảnh tượng trước mặt mới bắt đầu trở nên rõ ràng. Sau đó, cậu phát hiện, lúc này cậu đang đứng trong một căn phòng màu trắng, trước mặt là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, vẻ mặt lạnh như băng đang nhìn cậu.
Từ Bảo Bảo sửng sốt một chút, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Rõ ràng một giây trước cậu vẫn đang đi trên con đường rộn ràng nhốn nháo để về nhà… Sao trong nháy mắt đã chạy tới nơi này?
Trên mặt Từ Bảo Bảo lộ ra một tia hoang mang, cậu vừa định quay đầu để xem nơi này là chỗ nào thì lại nghe thấy người đàn ông mặc áo blouse trắng mặt đầy sự ghét bỏ nói: “Cậu nếu còn muốn tiếp tục làm xét nghiệm thì vào nhanh lên, được chưa? Tôi thân là nhân viên công tác, nhưng cũng không rảnh rỗi mà mỗi lần đều chơi với cậu.” Nói xong liền ném một cái hộp nhỏ đóng kín cho Từ Bảo Bảo.
Từ Bảo Bảo theo phản xạ có điều kiện dùng tay bắt lấy cái hộp nhỏ. Cậu xem xét cái hộp nhỏ, nhận ra đây là một hộp kim loại hình vuông, không biết đựng cái gì bên trong. Từ Bảo Bảo xoay xoay cái hộp nhưng vẫn không thấy chỗ để mở hộp. Cậu ngẩng đầu, biểu tình nghi hoặc nhìn thoáng qua nhân viên công tác kia, lúc đang định hỏi nơi này là chỗ nào, cùng với cái hộp này dùng để làm gì thì lại cảm thấy đau đớn làm người ta sống không bằng chết kia truyền đến từ đại não…
Thời gian mười giây đồng hồ trôi qua, nhưng đối với Từ Bảo Bảo thì như một thế kỷ đã trôi qua vậy. Từ Bảo Bảo mặt trắng bệch rốt cuộc cũng hiểu rõ tình hình.
Trong đầu cậu hiện ra rất nhiều ký ức không thuộc về cậu, cũng may mà cậu phản ứng kịp thời, lập tức nghĩ đến là cậu có thể xuyên rồi. Nếu không thì ký ức của hai người xen lẫn nhau, nói không chừng Từ Bảo Bảo sẽ thật sự không biết mình là ai nữa.
Đây là một thế giới khoa học viễn tưởng trong tương lai, văn minh ở đây hoàn toàn không giống với văn minh mà Từ Bảo Bảo quen thuộc. Nơi này không có ô tô, không có nhà xây từ gạch và xi-măng, không có quần áo mềm mại, cũng không có đồ ăn ngon.
Nơi này chỉ có xe bay, cơ giáp, từng đống kiến trúc máy móc trùng trùng điệp điệp màu trắng giống y hệt nhau, quân trang cứng nhắc cùng thường phục, cùng với dịch dinh dưỡng.
Mà ở nơi này, Từ Bảo Bảo cũng không lại là một đứa trẻ mồ côi, ngược lại là một đứa trẻ có một gia đình đầy đủ…
Ngay trong lúc Từ Bảo Bảo đang cố gắng tiêu hóa những kiến thức chung về thế giới vừa xuất hiện trong đầu, người mặc áo blouse trắng mà lúc này trong đầu cậu được gọi là nhân viên số 66, đã đầy mặt khinh thường lên tiếng bảo cậu đi về.
Từ Bảo Bảo đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục ở lại nơi này làm người khác trướng mắt, nhất là người số 66 này có vẻ rất không thích Từ Bảo Bảo. Sau khi cậu hơi gật gật đầu, lại nghĩ đến thân phận Từ gia vừa hiện ra trong đầu, liền cố gắng đoan trang đi ra ngoài. Cơ mà, nhờ thính lực tốt nên cậu vẫn nghe được người phía sau khinh bỉ nói thầm một câu: “Cũng chỉ là một cái phế vật của Từ gia, còn bày đặt cái gì.”
Sắc mặt Từ Bảo Bảo vẫn bình thường, nhưng lại hơi xiết chặt nắm tay.
Chờ đến sau khi ra khỏi toà kiến trúc màu trắng này, Từ Bảo Bảo mới xem như thả lỏng một chút, bắt đầu xem xét tình hình từ đầu.
Chuyện này có vẻ như là bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), nhưng mà Từ Bảo Bảo biết rõ rằng cậu đã xuyên tới một thế giới trong tương lai. Hơn nữa còn trở thành một người cùng tên cùng họ cùng giới tính với cậu, chẳng qua thân phận người này tương đối đặc biệt – cậu ta là người con được yêu quý nhất trong một thế gia chuyên chế tạo cơ giáp, nhưng cũng là đứa con không có thiên phú nhất, phế sài nhất…
Từ gia trong đầu của Từ Bảo Bảo có uy danh rất cao trong toàn bộ tinh tế, nguyên nhân chính là năng lực chế tạo cơ giáp của những thành viên trong gia đình này. Trong tinh tế không biết có bao nhiêu người đều thèm nhỏ dãi cơ giáp do Từ gia tự tay chế tạo.
Mà cũng không biết người trong cái gia đình này ăn cái gì lớn lên, hoặc hình thành đột biến gien gì đó, thiên phú của cả một đám người đều thể hiện ra ở phương diện chế tạo cơ giáp, hơn nữa phi thường cường hãn. Thể năng (năng lực thể chất) của bọn họ đều thuộc hạng phế sài, chỉ có thể điều khiển cơ giáp phổ thông cấp thấp nhất, nhưng ngón tay bọn họ lại linh hoạt dị thường. Lúc cùng tuổi với người khác, người ta có thể chế tạo ra cơ giáp cấp F thì họ có thể chế tạo ra cơ giáp cấp D, ở giữa còn cách một cấp E, thật sự là làm cho người khác không theo kịp.
Nhưng Từ Bảo Bảo lại không giống.
Lúc Từ Bảo Bảo vừa mới được sinh ra vẫn được mọi người ôm hy vọng cao, cũng rất được chiều chuộng. Nhưng sau một thời gian, cậu vẫn không biểu hiện ra thiên phú trong phương diện chế tạo cơ giáp.
Thậm chí có thể nói, cậu còn phế sài hơn so với người bình thường.
Vì thế dần dần, ngoại trừ cha mẹ của Từ Bảo Bảo, thành viên khác trong gia tộc hoàn toàn dễ dàng thuận tiện quên đi cái người tên là Từ Bảo Bảo này.
Cái loại tương phản lớn như vậy cũng khiến Từ Bảo Bảo vô cùng mất mát.
Năm nay, Từ Bảo Bảo đã lên cấp III, các bạn cùng lớp ít nhất cũng có thể chế tạo ra cơ giáp cấp F loại nhỏ, cậu lại căn bản không thể làm ra cái gì. Mặc dù cực kỳ muốn tập trung lực chú ý, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, cậu luôn thất bại trong gang tấc. Nếu không phải bởi vì Từ Bảo Bảo họ Từ, chỉ sợ đã sớm bị trường học khuyên nghỉ học.
Trong lúc Từ Bảo Bảo đang đứng ngẩn người trước cửa của tòa kiến trúc, một người đàn ông quần áo thập phần trang trọng lịch sự đã đi đến trước mặt Từ Bảo Bảo, người đó hành lễ, cung kính nói: “Thiếu gia, đã có kết quả xét nghiệm của ngài rồi sao?”
Ánh mắt Từ Bảo Bảo ngắm nhìn một lúc mới tập trung đến khuôn mặt của người đàn ông kia, trong nháy mắt liền nhận ra người nọ chính là người máy quản gia của Từ gia, bình thường đều đối xử với cậu rất tốt, vì thế gật gật đầu: “Ừ.”
Quản gia vì thế cười nói: “Thế thì, thiếu gia, chúng ta về nhà đi, lão gia và phu nhân cũng chờ lâu rồi.”
Nghe quản gia nói đến lão gia và phu nhân, trong đầu Từ Bảo Bảo lập tức hiện ra một đôi nam nữ mỉm cười tràn đầy ôn hòa. Vẻ mặt cậu hoảng hốt một chút, lại gật đầu một lần nữa, đi theo quản gia đến trước một chiếc xe bay.
Nhìn chiếc xe bay xa hoa thật lớn trước mặt, trên mặt Từ Bảo Bảo thoáng có chút rung động.
Thân là một người đàn ông, Từ Bảo Bảo rất thích xe ô tô, chỉ tiếc tại thế giới trước kia cậu căn bản chưa tiết kiệm đủ tiền để mua một chiếc xe thì đã bị mạnh mẽ mang đến thế giới này…
Từ Bảo Bảo lên xe, nhìn một vòng bên trong, phát hiện nội thất bên trong xe cũng cực kỳ thoải mái, đệm là loại đệm cực kỳ mềm, hơn nữa trong xe còn có cả các loại đồ uống. Quan trọng nhất là lúc xe bắt đầu bay, người ngồi trong không cảm thấy được tí đung đưa nào, hoàn toàn không giống như đang ngồi giữa không trung…
Không đợi Từ Bảo Bảo hưởng thụ đủ, xe bay đã đỗ trước một tòa kiến trúc màu trắng, Từ Bảo Bảo từ cửa sổ nhìn thoáng ra ngoài, nhận ra đây là nhà của Từ gia liền nhảy xuống từ xe bay, đồng thời dựa theo trí nhớ, cầm chặt tài liệu trong tay mà vào trong phòng. Mà người máy quản gia thì phụ trách lái xe bay về chỗ đỗ xe của Từ gia.
Cha mẹ của Từ Bảo Bảo, Từ Kiến Hoa và Tần Mai đã biết từ trước rằng hôm nay Từ Bảo Bảo đi xét nghiệm gien, cho nên đã chờ ở trong phòng.
Bọn họ thấy Từ Bảo Bảo trở về, lập tức đến đón.
Từ Kiến Hoa ho nhẹ một tiếng: “Xét nghiệm thế nào?”
Từ Bảo Bảo lấy cái hộp kim loại nhỏ từ trong túi áo ra, lúc đầu cậu cũng không biết mở ra như nào, sau khi có ký ức thì biết nhưng vẫn luôn đắm chìm trong văn minh của thế giới này, cũng không nhớ đến cái hộp nhỏ, cho nên đương nhiên không biết kết quả xét nghiệm như nào. Cậu chỉ yên lặng đưa chiếc hộp trên tay cho Từ Kiến Hoa.
Căn cứ vào ký ức trong đầu, Từ Bảo Bảo biết xét nghiệm này có liên quan đến độ xứng đôi của gien, cùng với lần kiểm tra tinh thần lực cuối cùng.
Về độ xứng đôi của gien, trong đầu Từ Bảo Bảo rất mơ hồ, như là cũng không biết nó là cái gì.
Mà tinh thần lực kỳ thật là một thứ phi thường nguy hiểm, có thể tạm thời giải thích là khả năng tinh thần một người có thể tập trung để làm một việc. Tinh thần lực càng cao, tốc độ tập trung lại càng nhanh, hơn nữa thời gian cũng dài hơn, và ngược lại thì càng ngắn. Mà bất luận là chế tạo hay điều khiển cơ giáp, yêu cầu đối với tinh thần lực đều cực kỳ nghiêm khắc. Thử nghĩ xem, nếu một người trong lúc chiến đấu đột nhiên hết tinh thần lực… chắc tất cả mọi người đều có thể hiểu kết cục.
Mà trong lần xét nghiệm cuối cùng này, nếu tinh thần lực của Từ Bảo Bảo không có tí phát triển nào như cũ, vậy có nghĩa là tinh thần lực của Từ Bảo Bảo từ nay về sau sẽ duy trì ở trị số này, kể cả có tăng trưởng thì cũng không nhiều.
Mà lúc trước, tinh thần lực của Từ Bảo Bảo là cấp F, cũng là cấp thấp nhất, giống với phần lớn người thường.
Đương nhiên, trị số này, đối với Từ gia mà phổ biến đều là cấp C và cấp D mà nói, thì tương đương với một phế nhân. Cho nên sau lần kiểm tra tinh thần lực đầu tiên, những thành viên còn lại của Từ gia lúc biết Từ Bảo Bảo lại là phế vật cấp F, thái độ liền lập tức thay đổi 180 độ.
Sau khi Từ Bảo Bảo đưa hộp cho Từ Kiến Hoa, ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Từ Kiến Hoa.
Tần Mai ghé vào bên cạnh Từ Kiến Hoa, trên mặt cũng hiện ra một tia căng thẳng.
Đối với đứa con trai này, Tần Mai coi như thao nát tâm, nhưng vấn đề về thiên phú này, đúng là do trời định…
Từ Kiến Hoa chạm cái dụng cụ ở cổ tay vào cái hộp kim loại nhỏ, cái hộp nhỏ kia giống như đã được mở chốt, lập tức chậm rãi tự động mở ra. Từ Kiến Hoa cùng Tần Mai nhìn màn hình chiếu trước mặt, chăm chú nhìn cẩn thận một lúc, cuối cùng trên mặt cả hai người đều lộ ra biểu tình rối rắm, giống như là không biết nên vui hay nên thất vọng vậy…
Từ Bảo Bảo chớp mắt, mặc dù có chút ngạc nhiên, muốn lại gần để xem, nhưng vẫn nhịn được không làm gì.
Ánh mắt Từ Kiến Hoa phức tạp liếc Từ Bảo Bảo một cái: “Bảo Bảo… Con tự xem đi.”
Sau khi Từ Bảo Bảo nhận được sự đồng ý, mới đi đến phía sau Từ Kiến Hoa, rốt cuộc thấy được những thứ được viết.
Ở trên cùng của tài liệu có viết một số thông tin cơ bản của Từ Bảo Bảo, như họ tên, chiều cao, cân nặng linh tinh,… Từ Bảo Bảo cũng không để ý lắm đến những thông tin đó, ánh mắt của cậu di chuyển xuống dưới, nhìn đến phần tinh thần lực: cấp E.
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ cấp F tăng lên cấp E, tuy rằng có tăng, hẳn là nên vui, cơ mà… Mặc kệ thấy thế nào, không phải còn tốt hơn hẳn trường hợp không tăng một tí nào sao! Phần lớn người thường đều là trị số này! Không trách được biểu tình lúc trước của cha mẹ Từ Bảo Bảo…
Từ Bảo Bảo run rẩy khóe miệng, tiếp tục nhìn xuống.
Người gien xứng đôi: Nghiêm Trạch Thừa
Độ xứng đôi: 100%
Từ Bảo Bảo: “???”
Cho nên nói, gien xứng đôi này, rốt cuộc có nghĩa là gì?
Hết chương 1