Từ Bảo Bảo thật sự không ngờ rằng Nghiêm Trạch Thừa lại đợi cậu trong thời gian dài như vậy, cuối cùng còn dùng cái loại lý do xuất phát từ trong sâu thẳm nội tâm như này. Nghe Nghiêm Trạch Thừa nói, trong lòng Từ Bảo Bảo có một loại cảm giác nói không nên lời, điều này làm cho cậu không nhịn được đến gần Nghiêm Trạch Thừa. Cậu kéo tay Nghiêm Trạch Thừa, muốn kéo cả người anh lên từ ghế sofa, đồng thời nói: “Lần sau lúc em bảo anh đi ngủ thì anh đi ngủ, không được chờ em nữa, biết chưa?”
Ánh mắt vốn màu đỏ tươi của Nghiêm Trạch Thừa lúc này hơi sậm đi, làm cả người anh thoạt nhìn hơi đáng thương.
Anh dựa vào tay Từ Bảo Bảo thuận thế đứng lên, đứng sát vào Từ Bảo Bảo, hai tay vươn tới ôm lấy cậu, cúi đầu lên tiếng: “Ừ.”
Từ Bảo Bảo có được cam đoan của Nghiêm Trạch Thừa, trong lòng lúc này mới dễ chịu hơn một ít, cậu một bên kéo người vào phòng ngủ, một bên liên miên cằn nhằn nói: “Anh có phải là ngốc không? Vốn đã đáp ứng em đi ngủ, kết quả lại ở chỗ này chờ, anh thấy em một thời gian dài như vậy cũng không đi ra, chẳng lẽ không biết gõ cửa sao? Nếu mà anh gõ cửa, không chừng em cũng đã đi ngủ với anh trước rồi…”
Nghiêm Trạch Thừa đáng thương hề hề nói: “Anh sợ làm ảnh hưởng đến em.”
Nhìn cái bộ dạng này của Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo nhất thời không thể nào giận được.
Quả thật, mặc kệ nói như thế nào, Nghiêm Trạch Thừa cũng làm Từ Bảo Bảo cảm động…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play