Từ Bảo Bảo bất tri bất giác lăn ra ngủ, cuối cùng cậu bị đói tỉnh.
Từ Bảo Bảo vừa tỉnh dậy đầu tiên thay quần áo, ngáp ngắn ngáp dài xuống tầng, phát hiện Tần Mai cùng Từ Kiến Hoa đều không ở nhà, liền mở tủ lạnh lấy ra một túi dịch dinh dưỡng ăn-một-không-đói-trong-ba-ngày trong truyền thuyết, mở ra uống một ngụm… sau đó bị kinh tởm đến suýt nữa phun hết ra.
Hương vị của dịch dinh dưỡng này thật sự khiến Từ Bảo Bảo không thể nào khen nổi, mùi bên trong rất tanh, nhưng điểm tốt là Từ Bảo Bảo chỉ uống một ngụm đã thấy không đói nữa.
Cậu hơi ghét bỏ muốn vứt chỗ dịch dinh dưỡng còn lại, nhưng trong đầu lại hiện ra những con số mà làm cậu không thể nào vung tay được.
Một túi dịch dinh dưỡng = ba ngày không đói = ba đồng tiền đế quốc liên bang = 1200g vàng = 3000 nhân dân tệ.
(Theo Tớ tra thì xấp xỉ 9,8tr VNĐ, thảm nào bạn Bảo Bảo không dám vứt)
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Bảo Bảo chưa bao giờ nếm qua cơm nào đắt đỏ như vậy, cho nên sau khi rối rắm một phen, vẫn uống hết toàn bộ dịch dinh dưỡng…
Sau khi ăn no, Bảo Bảo lại lên tầng, lần này cậu bắt đầu xem sách mà nguyên chủ ngày thường vẫn học.
May mà Từ Bảo Bảo có được ký ức của nguyên chủ, cũng có thể đọc được chữ ở nơi này, chẳng qua… Nội dung trong sách, Từ Bảo Bảo hoàn toàn không hiểu được.
Dù sao thì thế giới này cũng là khoa học viễn tưởng trong tương lai, kỹ thuật khoa học phát triển hơn nhiều so với thế giới Từ Bảo Bảo ở lúc trước, cho nên ngay cả sách dành cho học sinh trung học ở thế giới này cũng làm cho Từ Bảo Bảo vừa bắt đầu đọc liền cảm thấy như lọt vào trong sương mù. Mà nguyên chủ cũng là người không thích học hành, hoặc là nói không có thiên phú gì đó, cho nên ý tưởng định mượn kiến thức của cậu ta để đọc sách cũng vỡ tan tành…
Trầm mặc một lúc lâu, Từ Bảo Bảo cảm thấy chính mình lúc trước thật khoác lác, nói thi đỗ trường quân đội tựa hồ có chút sớm…
Nhưng mà nếu không lên đại học thì cũng chỉ có thể ngày nào đó sau khi tốt nghiệp trực tiếp bị bắt lập gia đình…
Không còn cách nào, sau khi Từ Bảo Bảo cân nhắc hai cái kết quả, đành phải lấy mấy quyển sách tiểu học từ trên giá sách xuống. Lúc này cậu đọc thì lại thấy rất dễ hiểu, nhưng cũng có một ít nội dung mà cậu không có ấn tượng một chút nào. Điều này làm cho Từ Bảo Bảo nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Xem ra nguyên chủ đúng là học hành chả ra gì, đến kiến thức tiểu học cũng chẳng biết.
Mà điều khiến Từ Bảo Bảo cảm thấy chuyện này càng khó giải quyết chính là, ngày kia, trường học sẽ khai giảng, mà Từ Bảo Bảo cũng chính thức lên năm ba…
Thời gian còn lại của Từ Bảo Bảo cũng không nhiều lắm.
Bên này Từ Bảo Bảo có thể nói là đọc sách đến nỗi muốn lấy tóc buộc vào cột gỗ thắt cổ tự tử.
Bên kia Từ Kiến Hoa cùng Tần Mai cũng cầm giấy xét nghiệm của Từ Bảo Bảo đến lãnh thổ của dòng chính Từ gia.
Đương nhiên, do bọn họ chỉ có một đứa con, mà tinh thần lực của Từ Bảo Bảo lại là cấp F, đối xử mà họ nhận được cực kỳ thấp, thậm chí mấy người dòng nhánh trong nhà gần đây phát triển tốt còn được đối xử tốt hơn bọn họ, đều này cũng khiến trái tim của hai người bọn họ càng trở nên băng giá hơn.
Lúc trước bọn họ cũng có một ít cống hiến cho dòng chính, khi đó thái độ của Từ gia cũng không như này. Hiện tại họ đã già rồi, tay nghề không bằng người khác, lúc này mới lui về, lại không nghĩ rằng bị đối xử như vậy – bọn họ đã chờ ở sảnh chính hai tiếng nhưng vẫn không có ai đến tiếp đón bọn họ. Mà những người máy kia không biết nghe theo mệnh lệnh của ai, đến cả một cốc nước cũng không mang đến cho Từ Kiến Hoa và Tần Mai.
Tần Mai vẫn luôn cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ Kiến Hoa cau mày, có chút khó chịu nhìn đông rồi lại nhìn tây. Ông thật sự trăm triệu lần không nghĩ đến một lần đến lãnh thổ của dòng chính lại gặp phải tình huống bị đối xử như vậy. Ông cũng là người có tính tình, sau khi đợi thêm một lúc nữa thì trực tiếp đứng lên, kéo Tần Mai đi.
Tần Mai: “Kiến Hoa?”
Từ Kiến Hoa nhỏ giọng nói: “Chúng ta trực tiếp liên hệ với người của Nghiêm gia.”
Tần Mai đã sớm nghĩ như vậy từ lúc trước, bởi vì từ lúc Từ Bảo Bảo vừa mới kiểm tra ra tinh thần lực thấp, bà đã thấy thái độ của Từ gia, mà bà bây giờ cũng chủ yếu là nể mặt mũi của Từ Kiến Hoa mới đồng ý qua nhà bên này. Cho nên lúc Từ Kiến Hoa nói vậy, bà lập tức đồng ý, trên mặt cũng nở một nụ cười thản nhiên.
…
Trong vòng hai ngày này, Từ Bảo Bảo vẫn luôn ôm sách vở mà gặm, bởi vì sợ làm chậm tiến độ học, một ngày cậu chỉ ngủ 3-4 tiếng. Nhưng trong thời gian chỉ vỏn vẹn có hai ngày, Từ Bảo Bảo cũng coi như đã học được rất nhiều…
Thoạt nhìn càng giống một người bản địa.
Trơ mắt nhìn sắp tới lúc đi học, Từ Bảo Bảo trong lòng thật ra cũng không muốn.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, trường học không phải là một nơi tốt, ngược lại lại là một nơi tràn ngập áp lực và căng thẳng, hơn nữa tinh thần lực của nguyên chủ không cao, lúc ở xung quanh những người khác thì như một hạt bụi vậy. Những việc mà người khác có thể làm tốt, cậu ta lại không thể nào làm được, cho nên thường bị người xung quanh cười nhạo, dẫn đến chuyện cậu ta cực kỳ không muốn đi đến trường…
Hồi tưởng lại nhưng ký ức đó trong đầu, Từ Bảo Bảo viết mấy cái tên lên không khí, thực lực mấy người này cũng không chênh lệch lắm với cậu nhưng lại là những người rất hay bắt nạt cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào không khí mà phát ngốc một lúc, dùng ngón tay gõ mặt bàn hai cái, sau đó mới dọn dẹp một chút, rửa mặt đi ngủ.
Ngày tiếp theo lúc dậy, Từ Bảo Bảo tinh thần phấn chấn chuẩn bị đi học.
Tần Mai cũng dậy rất sớm, bà vẫn luôn lo lắng ngồi chờ ở phòng khách, thấy Từ Bảo Bảo đi xuống, lập tức đổi thành tươi cười ôn hòa, đi đến bên cạnh Từ Bảo Bảo, bà hơi cười nói: “Bảo Bảo, đi học vui nhé.”
Đợi lâu như vậy, chỉ để nói một câu như vậy.
Từ Bảo Bảo nhìn Tần Mai trước mặt, hốc mắt hơi ướt át, cậu cúi đầu, nói một câu vâng.
Nếu Tần Mai biết Từ Bảo Bảo của bà kỳ thật đã đổi thành người khác, phỏng chừng thái độ sẽ không còn là… Trầm mặc một lúc, Từ Bảo Bảo vứt ý tưởng kia ra khỏi đầu, cậu nở một nụ cười: “Mẹ, con đi trước.” Nói xong câu đó, Từ Bảo Bảo liền đi qua Tần Mai, đẩy cửa đi ra ngoài, đồng thời trong lòng lại càng kiên định hơn – mặc kệ con đường về sau như thế nào, cậu sẽ cố gắng thật nhiều, tranh thủ không làm cho Từ Kiến Hoa và Tần Mai thất vọng.
…
Từ Bảo Bảo được người máy quản gia đưa tới trường.
Sau khi xe bay hạ cánh, Từ Bảo Bảo còn chưa kịp cảm thán về độ to lớn của trường học đã bị tiếng chuông như đòi mạng thúc vào lớp – tuy rằng Từ Bảo Bảo dậy rất sớm, thế nhưng khoảng cách từ Từ gia đến trường học rất xa, lúc đến, cậu đã sắp muộn rồi, đây là điều mà Từ Bảo Bảo không đoán trước được.
Dựa theo phương hướng trong trí nhớ, Từ Bảo Bảo thở hổn hển chạy đến phòng học, vừa mới chuẩn bị tìm chỗ ngồi ngồi xuống thì lại bị một đứa con trai ngồi ở bên ngoài vươn chân ra chặn đường. Đứa con trai kia hống hách cười nói: “Bảo Bảo, đấm chân cho ba ba.”
Giọng của cậu ta không thèm che dấu, bạn cùng lớp đều có thể nghe thấy, lập tức đều cười to.
Từ Bảo Bảo biểu tình lãnh đạm nhìn thoáng qua đứa con trai kia.
Người này trong trí nhớ của Từ Bảo Bảo tên là Quý Châu, cậu ta thuộc loại rất thích bắt nạt kẻ yếu, đối với người mềm yếu như Từ Bảo Bảo thì mỗi lần gặp đều châm chọc khiêu khích, người đầu tiên lấy tên Từ Bảo Bảo ra làm trò đùa cũng là cậu ta. Mà nếu gặp người có tinh thần lực mạnh trong trường, cậu ta sẽ như biến thành chó vậy, dù người ta không thích cậu ta thì cậu ta vẫn lắc mông chạy đến cho người ta đá.
Mà cái người tên là Quý Châu này cũng ở trong danh sách hôm qua của Từ Bảo Bảo, cho nên lúc cậu nhìn thấy Quý Châu cũng không quá bất ngờ.
Kỳ thật, trong lớp cũng chẳng có nhiều người thích Quý Châu, kẻ yếu thì sợ cùng hận cậu ta, còn người mạnh thì mặc kệ cậu ta. Nhưng sự tồn tại của Quý Châu lại mua vui cho mấy người có tiền có quyền nên cậu ta ở trong lớp coi như là sống tốt.
Cậu ta cũng tựa hồ hiểu được điều này cho nên thường lấy mấy người như Từ Bảo Bảo ra khai đao, làm trò cười cho mấy người kia.
Mà hôm nay, Từ Bảo Bảo cũng tự nhiên bị họng súng chĩa vào.
Nhưng mà Từ Bảo Bảo hiện tại cũng không phải Từ Bảo Bảo trước kia.
Sau khi cậu nghe Quý Châu nói, chỉ hơi cười lạnh nhìn Quý Châu, tiếp theo không nói gì cả mà duỗi chân dài ra, dẫm mạnh vào chỗ ngồi bên cạnh, nhảy qua bàn. Lúc cậu nhảy xuống từ trên bàn, ngẩng đầu ưỡn ngực, trực tiếp đi về chỗ ngồi của mình. Một loạt động tác này cực kỳ tự nhiên lưu loát, làm cho một số học sinh nữ trong lớp cảm thấy có một chút soái khí lờ mờ. Mà sau đó, Từ Bảo Bảo liền mở sách vở, một bộ dáng chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng, làm những người chuẩn bị xem kịch vui đều không nhịn được tỏ rõ thất vọng với Quý Châu.
Quý Châu kia cũng thật kinh ngạc cậu ta thế nhưng lại không thể bắt nạt được Từ Bảo Bảo, Từ Bảo Bảo mà trong quá khứ sau khi nghe Quý Châu nói sẽ lắp bắp phản bác, một bộ dáng mềm yếu đến không thể nào yếu hơn, mà hôm nay lại… Nhưng mà mặt mũi đã rơi xuống của Quý Châu, chắc chắn cậu ta muốn nhặt lên, nhưng lúc này lớp học bắt đầu, tự nhiên không có cơ hội đến chỗ Từ Bảo Bảo gây sự, đành phải nuốt xuống cục tức này, tính toán cơ hội tiếp theo có thể đòi lại.
Mà cơ hội tiếp theo này rất nhanh đã đến.
Cậu ta phát hiện Từ Bảo Bảo đi WC sau khi kết thúc tiết đầu.
Tiết đầu của Từ Bảo Bảo là tiết Lịch sử, cực kỳ nhàm chán vô vị, cả một tiết này Từ Bảo Bảo nghe mà cảm thấy như lọt vào sương mù, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy vài thập niên trước, cơ mà thái độ của cậu vẫn rất nghiêm túc. Nhưng mà Từ Bảo Bảo lại không ngờ trong giờ học, giáo viên kia đại khái thấy Từ Bảo Bảo, ngoài dự đoán, rất nghiêm túc nghe giảng, thời gian tập trung tinh thần cũng dài hơn so với trước kia, liền không nhịn được mà hỏi Từ Bảo Bảo một câu. Lần này làm Từ Bảo Bảo cực kỳ sợ, đương nhiên cuối cùng Từ Bảo Bảo không trả lời được, chỉ có thể đỏ mặt ngồi xuống…
Cơ mà cho dù là vậy, lúc tiết học kết thúc, giáo viên kia như cũ tươi cười ôn hòa với Từ Bảo Bảo, thậm chí còn nói Từ Bảo Bảo có tiến bộ, cũng bởi vậy có thể thấy được Từ Bảo Bảo trước kia rốt cuộc kém đến nỗi nào…
Khụ khụ.
Sau khi hết tiết, Từ Bảo Bảo ngồi một lúc thì thấy buồn đi vệ sinh, không nói gì trực tiếp ra khỏi phòng học.
Đương nhiên, có một cái đuôi vẫn luôn bám theo cậu, Từ Bảo Bảo vẫn có thể nhận ra, cậu bất động thanh sắc, một bộ dáng hoàn toàn không biết gì, rất tự nhiên đi vào WC. Sau đó, trốn ở trong góc chờ người kia đi vào.
Rất nhanh, Quý Châu liền đi vào.
Từ Bảo Bảo không nhìn cũng biết chắc chắn người kia là cậu ta. Cậu cũng không khách khí chút nào, trực tiếp dựa vào yếu tố bất ngờ kéo tóc của Quý Châu, sau đó đá một phát vào phía sau đầu gối của Quý Châu.
Quý Châu hoàn toàn không nghĩ Từ Bảo Bảo dám làm vậy với cậu ta, cho nên cả người không phòng bị chút nào, nhất thời không kiểm soát được cơ thể, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất…
Hết chương 3