Từ Bảo Bảo đầy mặt hoang mang, ngẩng đầu, không nhịn được định hỏi Từ Kiến Hoa và Tần Mai về ý nghĩa của gien xứng đôi.

Nhưng cậu còn chưa mở miệng thì Từ Kiến Hoa và Tần Mai sau khi liếc nhau một cái, giống như đã quyết định điều gì, kéo Từ Bảo Bảo sang một bên, ngồi lên ghế sofa. Từ Kiến Hoa sau khi ngồi thì vẫn yên lặng, Tần Mai khóe miệng hơi trừu, đành phải nói: “Bảo Bảo, tinh thần lực của con từ trước đến giờ chưa bao giờ phát triển… Mặc dù bây giờ tăng từ cấp F lên cấp E, nhưng con cũng hiểu, trị số này ở trong Từ gia chúng ta căn bản không đủ nhìn.”

Tần Mai nói đến đây, Từ Kiến Hoa ngồi bên cạnh thở dài một hơi.

Tuy rằng những gì bà nói đều là sự thật, trong lòng Tần Mai cũng cực kỳ khó chịu, bà tiếp tục nói: “Con ngoan, chuyện này cũng không trách con, gien này đều do trời định, bố mẹ cũng không có biện pháp. Nhưng mà trước mắt còn có một chuyện quan trọng hơn: người gien xứng đôi với con là Nghiêm Trạch Thừa.”

Từ Bảo Bảo gật gật đầu.

Nghiêm Trạch Thừa người này, trong đầu Từ Bảo Bảo cũng có chút ấn tượng.

Hoặc là nói, nguyên chủ có chút ấn tượng. 

Nghiêm Trạch Thừa sinh ra trong Nghiêm gia, nhiều thế hệ Nghiêm gia đều là những người giỏi điều khiển cơ giáp, thế lực còn lợi hại hơn Từ gia nhiều. Từ gia trong nhiều năm như vậy vẫn luôn muốn trèo lên chiếc thuyền lớn tên Nghiêm gia này, dù sao thì chức nghiệp của hai nhà nhìn về mặt nào cũng là tuyệt phối, một bên chế tạo cơ giáp, một bên điều khiển cơ giáp. Chỉ tiếc tới bây giờ, Từ gia vẫn không có đứa con nào gien xứng đôi tuyệt đối với Nghiêm gia.

Nói về Nghiêm Trạch Thừa, anh ta năm nay vừa 20 tuổi, đang học tại trường quân đội của đế quốc, trong thế giới trước kia của Từ Bảo Bảo thì cũng chính là một sinh viên bình thường. Nhưng người ta trong lúc là sinh viên, cũng đã là thiếu tướng trẻ tuổi nhất của đế quốc, đã đi theo quân đội ra chiến trường rất nhiều lần, tiêu diệt rất nhiều ma thú dám mơ ước đến tinh cầu của nhân loại. Hơn nữa, cả tinh thần lực lẫn thể chất của anh ta đều là song cấp S, phi thường hiếm thấy.

Mà cơ giáp Xích Diễm anh ta đang điều khiển cũng là một trong bảy cơ giáp cấp S hiếm có toàn đế quốc.

Nghe nói lúc đó cái cơ giáp kia đã có ý thức của chính nó, sống chết chỉ nhận Nghiêm Trạch Thừa làm chủ. Chuyện này lúc đó ầm ỹ đến cực kỳ oanh động, cũng là một trong những lý do vì sao hiện tại Nghiêm Trạch Thừa lại nổi tiếng như vậy.

Từ Bảo Bảo nhíu mày, thật cẩn thận hỏi: “Vậy mẹ nói gien xứng đôi…” 

Tần Mai ánh mắt nhu hòa nhìn Từ Bảo Bảo: “Chuyện này, lúc trước cha mẹ vẫn luôn chưa nói với con… Chủ yếu là do chuyện tinh thần lực của con. Lúc trước cha mẹ vốn định cho con sống cả đời như một người bình thường, như vậy con cũng không phải chịu áp lực lớn như này, nhưng mà bây giờ…” Tần Mai nói xong, thoáng có chút bi thương, “Cũng không biết là trời đã định trước hay như nào, người gien xứng đôi với con dĩ nhiên lại là đứa con của Nghiêm gia…”

Từ Bảo Bảo mơ hồ đoán được cái gì đó.

Cậu cảm thấy cậu tựa hồ đã hiểu gien xứng đôi có nghĩa là gì…

Tần Mai tiếp tục nói: “Gien xứng đôi là chính sách hạng nhất đế quốc bắt đầu tiến hành từ mấy năm trước, mục đích là để hai người có gien thích hợp với nhau nhất đến với nhau, như vậy có thể sinh ra con cái càng cường đại hơn… Nhất là do trong vài thập niên gần đây, số người nguyện ý kết hôn càng ngày càng ít, vấn đề quốc gia già trở nên nghiêm trọng… Cho nên gần đây đế quốc coi như cưỡng ép yêu cầu hai người có gien xứng đôi phải trở thành một cặp…”

Nghe Tần Mai nói, cả người Từ Bảo Bảo đều có chút không thoải mái lắm.

Tình cảm hiện tại dĩ nhiên lại là ép buộc? Hơn nữa lại còn là do quốc gia xử lý?

Có phải lừa đảo không vậy! 

Sau khi Từ Bảo Bảo trầm mặc một lúc, khóe miệng run rẩy, sau đó cẩn thận dò hỏi: “Có thể hay không…”

Tần Mai như là biết Từ Bảo Bảo đang nghĩ gì, bà thong thả lắc đầu: “Không được… Kết quả gien xứng đôi của con đã được lưu lại làm dự bị ở trung tâm xét nghiệm kia. Mà đứa con Nghiêm gia kia năm nay cũng đã 20 tuổi, nhưng vẫn chưa tìm người có gien xứng đôi, chỉ sợ người trong nhà vẫn luôn tìm kiếm… Nếu như chúng ta làm giả kết quả kiểm tra, sau này lúc bị lộ ra chỉ sợ cũng không còn là vấn đề giữa hai nhà, mà còn sẽ liên quan đến đế quốc nữa…”

Từ Bảo Bảo: “…”

Vấn đề hôn nhân trong nháy mắt bay lên thành vấn đề đế quốc, điều này làm cho Từ Bảo Bảo cảm thấy cạn lời luôn.

Kể cả như vậy thì người gien xứng đôi với cậu cũng là một người đàn ông, thật sự không sợ cậu chỉ thích phụ nữ, không thể nào đứng lên với đàn ông sao? Huống hồ hai người đàn ông với nhau, rốt cuộc sinh con như thế nào?

Từ Bảo Bảo suy nghĩ đến nát óc mà vẫn không nghĩ ra được.

Hơn nữa, theo cậu, mặc dù đúng là cậu thích đàn ông, nhưng không có nghĩa là cậu có thể chấp nhận được chuyện bừa bãi trực tiếp kết hôn với một người đàn ông xa lạ.

Từ Bảo Bảo đầy mặt rối rắm.

Tần Mai nhìn Từ Bảo Bảo, không nhịn được đi qua ôm lấy con trai của mình, bà thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Bảo Bảo, mẹ cùng cha muốn nói là… chuyện này, bố mẹ thật sự không làm chủ được, cho nên, con chắc sẽ không có khả năng an an ổn ổn sống hết cuộc đời này… Một khi gả cho Nghiêm Trạch Thừa, trị số tinh thần lực của con thế nào cũng sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, sẽ có rất nhiều người nói con không xứng với Nghiêm Trạch Thừa. Nếu có thể mà nói, mẹ cũng không mong con…” Lúc nói đến câu cuối cùng, Tần Mai không nhịn được mà nghẹn ngào…

Biểu tình của Từ Kiến Hoa thì nghiêm túc, nhưng vẫn có thể nhìn ra được tâm sự rất nặng.

Ông thở dài một tiếng: “Bảo Bảo, trong lòng cha mẹ, con vĩnh viễn luôn là giỏi nhất.”

Từ Bảo Bảo nghe xong lời này, cơ thể hơi chấn động.

Từ Bảo Bảo trước kia từ nhỏ chính là lớn lên trong cô nhi viện, sau khi cậu bị bố mẹ từ bỏ, tuy rằng được viện trưởng chăm sóc rất tốt, nhưng chưa bao giờ được cảm nhận tình yêu của cha mẹ. Mà đến thế giới này, vốn có thể nói là một loại cơ duyên, cậu chiếm cơ thể của người ta, kể cả có thua thiệt người khác, thì không những cậu có cha mẹ mà trước kia chưa từng dám hy vọng xa vời, mà cha mẹ cũng cực kỳ thương yêu cậu… Vậy cậu đương nhiên không hy vọng người yêu thương cậu thương tâm.

Cho nên sau khi nhìn thấy một màn này, chính Từ Bảo Bảo cũng có chút không biết nên làm gì mới tốt.

Cậu không muốn gả, dù sao cái loại hôn nhân ép buộc như này rất không khoa học trong mắt của Từ Bảo Bảo.

Nhưng mà hiện tại…

Hơn nữa, lúc trước tuy rằng cậu không biết về gien xứng đôi, nhưng một đoạn hồi ức trong đầu lại nhắc cậu một chuyện — nếu sau khi Từ Bảo Bảo tốt nghiệp trung học thành tích không tốt, không thi đỗ đại học, mà lại có người gien xứng đôi, thì sẽ bị cưỡng ép lập gia đình, đế quốc thậm chí sẽ phái binh lính chính quy đến giải quyết chuyện này. Mà Từ Bảo Bảo bây giờ, tinh thần lực thật sự quá thấp, đại học bình thường cũng yêu cầu tinh thần lực thấp nhất là cấp C, cho nên đến lúc đó mặc kệ như thế nào, đều phải gả…

Vậy… vậy thì không bằng gả cho một người có thể trợ giúp bố mẹ cậu, coi như là… báo đáp nguyên chủ.

Huống hồ trong trí nhớ của Từ Bảo Bảo, cái người tên là Nghiêm Trạch Thừa kia còn rất đẹp trai.

Đương nhiên, Từ Bảo Bảo chắc chắn cũng không dễ dàng khuất phục trước số phận như vậy.

Trong lòng cậu tuy rằng đã thỏa hiệp hơn một nửa, hơn nữa còn tức giận mắng pháp luật của đế quốc này, nhưng cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn thương lượng nói với Tần Mai: “Con có thể trước tiên thi vào trường quân đội…”

Tần Mai sửng sốt một chút, nhìn Từ Bảo Bảo từ trên xuống dưới, hiển nhiên hơi không dám tin tưởng.

Từ Bảo Bảo cũng biết, dựa vào tinh thần lực kia của nguyên chủ, muốn vào trường quân đội kia quả thật là chuyện khó như lên trời, vì thế lập tức sửa miệng nói: “Tuy rằng con biết việc này cực kỳ khó khăn, nhưng mà con tự nguyện muốn thử một lần… Đến lúc đó nếu mà không thành công, sau khi tốt nghiệp trung học con sẽ trước tiên cùng người kia… Nghiêm Trạch Thừa ở chung một đoạn thời gian rồi tính tiếp, có được không ạ?”

“Chuyện này đương nhiên là có thể.” Tần Mai thấy Từ Bảo Bảo đã nghĩ thông suốt, lại một lần nữa thở dài một hơi.

Nếu Từ Bảo Bảo gả cho Nghiêm Trạch Thừa, địa vị của cậu trong dòng chính chắc chắn sẽ cao hơn, ít nhất sẽ không giống như bây giờ… Nhưng Tần Mai và Từ Kiến Hoa đều không quá quan tâm đến điểm này, chuyện bọn họ càng quan tâm hơn là chuyện sau khi Từ Bảo Bảo gả cho Nghiêm Trạch Thừa gien cấp SS liệu có chịu ủy khuất hay không…

Dù sao thì tinh thần lực của Từ Bảo Bảo thật sự là…

Tần Mai cùng Từ Kiến Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được lo lắng dưới đáy mắt đối phương.

Sau khi Từ Bảo Bảo thương lượng tốt chuyện này với Tần Mai và Từ Kiến Hoa, liền nói cậu hơi mệt một chút, sao đó dựa theo phương hướng trong trí nhớ lên tầng, trực tiếp về trong phòng của nguyên chủ.

Phòng của nguyên chủ thoạt nhìn cũng chẳng có gì khác lắm so với phòng của một đứa con trai bình thường – phòng của cậu ta chủ yếu là màu xám, có rèm cửa rất dày màu xanh da trời, có thể chắn hết ánh sáng từ bên ngoài, trên bức tường đối diện giường dán một tờ poster, trên đó là một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ đang thâm tình nhìn về phía trước, thoạt nhìn chắc là người nổi tiếng mà nguyên chủ thích.

Đồ vật trên bàn có chút lộn xộn, nhìn ra được chủ nhân không phải là một người ngăn nắp, Từ Bảo Bảo nhìn một lúc, không chịu được mà dọn dẹp một chút, sau đó mới nằm lên ga trải giường màu xanh da trời ở trên giường.

Sau khi đến thế giới này, tất cả đều như ở trong mơ vậy.

Từ Bảo Bảo xoay người một cái, kỳ thật có rất nhiều nghi hoặc trong lòng.

Ví dụ như vì sao cậu lại xuyên đến cơ thể của người cũng tên là Từ Bảo Bảo này, cùng với vì sao cậu lại có được ký ức của người kia, sống thay người kia? Từ Bảo Bảo suy nghĩ một lúc, trong đầu lại rối tung hết cả lên. Cậu cũng không phải loại người để tâm đến mấy chuyện vụn vặt, nếu đã đến đây thì trước hết cứ tiếp tục sống, cách để trở về thế giới cũ có thể để đến sau rồi tìm, nói chung là vẫn có hy vọng…

Mà việc khẩn cấp, Từ Bảo Bảo cảm thấy, chính là trước tiên phải vào đại học, cũng là trường quân đội của đế quốc này.

Điều này cũng khiến trong lòng Từ Bảo Bảo hơi hưng phấn.

Cậu lớn như vậy còn chưa bao giờ được đi học đại học đâu.

Trước kia Từ Bảo Bảo là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã bị bố mẹ ném đến cửa cô nhi viện, dựa vào trợ giúp của giáo dục bắt buộc, cậu học xong trung học cơ sở, lại dựa vào cố gắng đi làm thêm của bản thân mà đi học trung học phổ thông. Nhưng do thường xuyên đi làm thêm nên cậu không có nhiều thời gian để học tập, thành tích thi đại học cũng chỉ binh thường, tuy rằng thi đỗ một trường đại học nhưng học phí lại quá mức mà Từ Bảo Bảo có thể trang trải. Đúng lúc đó người đầu tư cho cô nhi viện không hiểu vì sao lại rút, lúc đó lại trở thành thời gian khó khăn nhất của cô nhi viện, cậu liền không đi học đại học, mà trực tiếp đi làm thêm tự nuôi sống bản thân cùng với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện.

Bây giờ, cô nhi viện đã vượt qua cửa ải khó khăn, mà cậu cũng đến thế giới này, coi như mở ra một cuộc sống mới, không có áp lực về mặt tiền bạc, như vậy… Cậu cũng hy vọng có thể dựa vào cố gắng của bản thân, tranh thủ đi học đại một lần.

Nghĩ đến đên, Từ Bảo Bảo không nhịn được mỉm cười thản nhiên, cậu vỗ vỗ gối trước mặt, nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Hết chương 2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play