Loại chuyện này, đương nhiên Nghiêm Trạch Thừa không thể nào phát hiện, dù sao thì không gian gì gì đó, người bình thường chắc không nghĩ đến chứ, kể cả Từ Bảo Bảo có nằm bất động, chắc người khác cũng chỉ cảm thấy cậu ngủ tương đối sâu, hoặc là cậu đã ngất…
Từ Bảo Bảo trong lòng an ủi chính mình như vậy, đẩy Nghiêm Trạch Thừa vẫn đang nằm trên người cậu, nở một nụ cười gượng: “Bây giờ anh cũng nạp điện xong rồi chứ? Buông tôi ra được chưa?”
Nghiêm Trạch Thừa nhíu mày, chậm rãi rời người Từ Bảo Bảo.
Anh ta nằm bên cạnh Từ Bảo Bảo một lúc, hỏi: “Cậu có đói không?”
Nghe anh ta hỏi, Từ Bảo Bảo mới cảm thấy hình như hơi đói bụng, cậu sờ sờ bụng của mình, không nhịn được thở dài một cái. Vừa nghĩ đến đói bụng, Từ Bảo Bảo đã cảm thấy chẳng vui vẻ lắm. Dịch dinh dưỡng ở nơi này thật sự quá khó ăn, mỗi lần ăn đều cảm thấy như uống thuốc độc… Tuy rằng cậu chưa bao giờ uống thử thuốc độc, nhưng Từ Bảo Bảo khó hiểu cảm thấy có thể thuốc độc còn ngon hơn dịch dinh dưỡng…
Cậu mang tâm tình phiền muộn, yên lặng đứng dậy đi theo Nghiêm Trạch Thừa.
Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng đi phòng khách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play