Sau khi xác định được nguyên nhân tử vong của cung nữ Uyển Thu, Lâm Nghi không quay về lãnh cung.
Nàng đứng giữa đình, chỉ tay về phía một tiểu cung nữ đang run rẩy núp sau hòn giả sơn.
“Ngươi. Ra đây.”
Cô bé chừng mười ba mười bốn, toàn thân co rúm, đôi mắt đỏ hoe. Nàng ta chính là người đã ngất xỉu khi thấy thi thể Uyển Thu được kéo lên sáng nay.
Lâm Nghi bước đến, cúi người vừa đủ để khiến tiểu cung nữ không quá sợ mà cũng không dám nói dối.
“Ta biết ngươi là người cuối cùng gặp Uyển Thu đêm qua. Nói đi cô ta đã nói gì với ngươi?”
Cô bé run lẩy bẩy, cố cúi đầu tránh ánh mắt của “Hoàng hậu sống lại”. Mãi một lúc sau mới nức nở:
“Muội… muội chỉ mang áo khoác đến cho tỷ ấy. Tỷ Uyển Thu… tỷ ấy rất sợ, bảo nếu sáng mai còn sống thì sẽ đến bẩm báo với… với Thái hậu.”
Lâm Nghi cau mày. “Về việc gì?”
“Muội… không biết. Tỷ ấy chỉ nói rằng trong cung có người tráo thuốc.”
Tráo thuốc. Hai từ ấy đập thẳng vào trí óc của Lâm Nghi như tiếng chuông lớn.
Chết trước khi kịp bẩm báo. Thi thể Thái hậu thì mất.
Còn nàng bị trúng độc đến chết giả, rồi tỉnh lại giữa đêm.
Có kẻ đang làm mọi cách bịt miệng nhân chứng, che giấu dấu vết.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía nội đình, nơi ánh nắng rọi lên chiếc long bào đang đứng lặng.
Hoàng đế Thẩm Dực không tiến lên, cũng không ngăn cản. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát từ xa, như một vị thần lạnh lùng đứng ngoài cuộc đời phàm trần.
Nàng xoay người bước đi, giọng nhẹ nhưng đủ nghe:
“Bệ hạ đã ban chức thần cơ, thì thần thiếp sẽ điều tra đến cùng.”
“Nếu tra ra hung thủ là người của Trẫm thì sao?” hắn hỏi.
Lâm Nghi không quay đầu, chỉ để lại một câu:
“Thì giết.”
“Dù là Trẫm?”
Nàng bước thẳng, gió thổi bay gấu váy.
“Người có thể hạ độc Hoàng hậu, giết Thái hậu, bịt miệng nhân chứng… thì không xứng làm đế vương.”
Cùng lúc đó – tại ngự thư phòng
Thẩm Dực ngồi trước án thư, nhìn chằm chằm vào một tờ giấy mỏng đã nhăn nhúm.
Đó là thẻ bài thân phận của Hoàng hậu Lâm Nghi được khâm sai kiểm tra sau khi nàng tỉnh dậy.
Giấy xác nhận còn đó, nhưng mùi mực trên thẻ... không giống loại mực được dùng trong cung.
Hắn đã nhận ra từ lâu.
Người phụ nữ tỉnh lại trong xác Hoàng hậu không phải Lâm Nghi trước kia.
Ngữ điệu khác, ánh mắt khác, ngay cả chữ viết trên bức thư nàng để lại... cũng đã thay đổi.
Thế nhưng hắn vẫn làm ngơ.
Vì người này không giống "nàng" trước kia.
Người này không khóc lóc, không cầu xin. Không quỵ lụy.
“Nàng nói đúng.”
“Người hạ độc một nữ nhân vô tội… không xứng làm đế vương.”
Hắn siết chặt thẻ bài, ánh mắt tối lại.
Bởi vì kẻ ra tay năm xưa, rất có thể là chính hắn.