Sáng hôm sau, tin tức truyền đi như lửa cháy lan đồng cỏ:
Một cung nữ chết trôi dưới hồ sen sau điện Phù Dung.
Người này tên Uyển Thu, thân phận chẳng có gì đặc biệt… ngoại trừ một việc:
Nàng ta là người cuối cùng hầu hạ Thái hậu đêm trước khi bà mất.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu: chết đúng lúc, đúng vai, đúng thời điểm chính là chết có giá trị điều tra.
Lâm Nghi được triệu đến hiện trường, theo danh nghĩa “Thần Cơ Đại Nhân”.
Thật ra là nàng tự đi, rồi Hoàng đế đành ban chỉ... cho hợp lệ.
Cảnh tượng hiện trường làm nàng hơi nhíu mày.
Thi thể được đặt dưới đình nghỉ cạnh hồ, che bằng tấm vải mỏng. Bên ngoài là mấy vị thái y và nội thị vây quanh, vừa bàn luận vừa... lén nôn thầm.
Nàng vén tay áo, đến gần thi thể. Một vị thái y già lập tức ngăn lại:
“Hoàng hậu nương nương, nơi này không hợp để người... tùy tiện chạm vào thi thể.”
Lâm Nghi không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn tay ông ta thấy dính một ít vết bùn đỏ. Cúi đầu một cái, nàng đã nhận ra dấu cào mờ mờ trên cổ tay tử thi.
“Ông đã động vào rồi. Còn bảo ta không được chạm?”
“Ta...”
Không đợi ông đáp, Lâm Nghi quỳ xuống, mở khăn phủ, bắt đầu kiểm tra từ bàn tay, cổ, rồi vạch môi nạn nhân.
Các cung nhân xung quanh nín thở. Một Hoàng hậu... cúi đầu khám nghiệm tử thi như đồ tể, quả là chuyện quỷ thần khó tin!
“Chết trong nước, nhưng không hít nước,” nàng nói, “phổi không trương, không có dấu sùi bọt nước ở miệng.”
Thái y sững người. “Ý ngài là... chết rồi mới bị ném xuống?”
Lâm Nghi không đáp. Nàng nhẹ nhàng tách miệng thi thể.
Ánh nắng chiếu xiên qua song đình, soi rõ một vết cắn nhỏ ở mặt trong má trái.
“Thứ ta cần là đây.”
Nàng lấy trong tay áo ra một chiếc trâm ngọc là vũ khí, cũng là dụng cụ khám nghiệm. Đầu trâm khẽ cạy nhẹ vết cắn.
Trong khoảnh khắc đó, Hoàng đế Thẩm Dực vừa đến.
Hắn bước chậm rãi đến bên đình, vừa vặn nghe câu nói của nàng:
“Có vết răng. Rất nhỏ. Có thể là vết cắn… từ một người đang hoảng loạn, cố cắn thứ gì để tự nhắc mình không được kêu.”
Giọng nàng bình tĩnh, ánh mắt sáng lên như phát hiện mạch vụ án.
Thẩm Dực nhìn nàng, bâng quơ nói:
“Hoàng hậu không những không biết an phận, lại còn thích... sờ thi thể?”
Lâm Nghi ngẩng đầu, đáp tỉnh rụi:
“Còn bệ hạ không phải chồng ta, thì cũng không cần quan tâm ta sờ ai.”
“...”
Mặt trời trên cao, sóng hồ lăn tăn, các thái y cúi rạp người, cung nhân không ai dám thở mạnh.
Chỉ có Lâm Nghi, vẫn thong thả lau sạch trâm, rồi kết luận:
“Người này không chết vì sợ hãi. Cô ta đã bị giết, trước khi rơi xuống hồ ít nhất nửa canh giờ.”
“Và vết cắn trong miệng... cho thấy trước khi chết, cô ta đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng nhưng không thể kêu lên.”