Sau khi vị Hoàng đế lạnh như băng tuyên bố "Trẫm không phải chồng nàng" rồi bỏ đi không ngoảnh lại, Lâm Nghi ngồi im trong phòng lãnh cung tồi tàn đúng một khắc.
Rồi nàng đứng dậy, rút cây trâm cài đầu xuống, bẻ đôi, nhẹ như không mà thì thầm:
“Trẫm không phải là chồng ta? Tốt thôi. Càng dễ hành động.”
Chẳng có thứ gì lạ lẫm với nàng cả.
Không khí âm u, mùi ẩm mốc, tường đá rêu phong... nơi này giống mấy nhà xác thời cổ đại hơn là cung điện.
Chỉ cần có người chết dù là Thái hậu thì nàng cũng sẽ tìm ra được dấu vết.
Vấn đề là... tìm được thi thể trước đã.
Sau canh giờ, nhờ bộ dáng “xác sống vừa tỉnh dậy” cộng thêm ánh mắt dọa người, Lâm Nghi trốn ra khỏi lãnh cung một cách khó tin đến kỳ lạ.
Nàng lần theo hướng gió, mùi thuốc, tiếng bước chân và lời thì thầm trong cung... cuối cùng dừng lại trước Thái y viện nơi tạm thời giữ thi thể Thái hậu để khám nghiệm.
Chỉ cần nhìn bố cục, nàng đã thấy có vấn đề.
Trước cửa không ai canh, cửa phòng lại khép hờ.
Trong phòng trống rỗng, chiếc giường gỗ ở giữa đã dính máu khô nhưng...
thi thể không còn.
Lâm Nghi khẽ chau mày.
Tình huống này không hợp lẽ. Dù triều đình có che giấu tin, thì thi thể Thái hậu cũng phải được bảo quản kín, thậm chí cấm người lạ tiếp cận. Đây là kiểu làm việc gì đó quá vội vã, như thể có người... muốn phi tang.
Nàng cúi xuống, dùng đầu gối áo lau sàn.
Trên nền gạch có vết kéo lê. Vệt máu bị lau mờ nhưng vẫn còn sót lại ở mép giường.
Có lẽ bị di chuyển trong đêm qua.
Nàng đang định theo dấu máu đi tiếp thì một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:
“Hoàng hậu, ngươi đi lạc đến tận đây sao?”
Chết tiệt.
Lâm Nghi quay đầu lại, đúng như dự đoán gương mặt kia lại xuất hiện, thần sắc không đổi, biểu cảm không vui không giận, chỉ có ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn nàng như đang... khám nghiệm tử thi ngược.
“Thấy Trẫm lạnh lùng, ngươi nghĩ có thể tự ý rời lãnh cung? Hay nghĩ Trẫm không có hứng thú nên có thể thăm dò cái chết của Thái hậu?”
“Không phải.” Nàng đáp gọn, rồi nghiêng đầu: “Ta chỉ nghĩ… nếu đã bị đổ oan, chẳng ai rảnh rỗi chờ chết cả.”
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống.
Nàng nhìn thẳng, giọng không cao không thấp:
“Bệ hạ đã nói không phải chồng ta. Vậy thì cũng không có quyền hỏi ta đi đâu.”
“...”
Một cung nữ đứng cạnh run run, suýt cắn rách tay áo vì sợ.
Ai lại nói chuyện kiểu đó với Hoàng đế?
Nhưng vị kia... lại chỉ nhíu mày nhẹ, rồi đột ngột ra lệnh:
“Từ hôm nay, ban chỉ: Hoàng hậu tạm lĩnh chức Thần Cơ Đại Nhân, hỗ trợ điều tra cái chết của Thái hậu.”
“Giao cho nàng?” Thái giám bên cạnh kinh hãi.
“Trẫm rất bận.” Hắn đáp tỉnh bơ. “Nàng... rảnh hơn.”
Lâm Nghi: “...???”
Rốt cuộc là ban thưởng, hay đá trách nhiệm?
Nhưng thôi, miễn có quyền điều tra thì nàng nhận hết.
Dù là “thần cơ” hay “kẻ chết rồi sống lại”, nàng cũng sẽ tìm ra kẻ nào đã giết Thái hậu — và muốn giết luôn cả nàng.